Chương 2: Gặp gỡ

1.4K 86 3
                                    

2.

Từ ngày ngài Thị Ngự sử đến Thiên Lộc, các lều trại cứu đói dần được dựng lên ở khắp nơi, lính canh thay vì bắt bớ người dân như trước thì nay đã người nào người nấy vác gạo nấu cháo, phân phát lương nhu.

Triều đình nhà Lê mà An Sinh từng đọc qua trước đây vốn là nơi tề tựu vô số danh nhân hào kiệt, nhà vua có tài trị nước, thương dân như con, tiêu biểu phải nói đến Lê Thánh Tông. Nhưng hiện tại mới là những năm đầu của thời kỳ Lê Sơ, tiên đế Thái Tổ vừa băng hà ít năm trước, vậy thì nhà vua hiện tại chắc hẳn vẫn còn rất trẻ.

Mặc dù An Sinh có tiền nhưng vì nạn hạn hán mà mấy ngày nay cô không thể dùng tiền mua lương thực, cả ngày bụng đói đến dạ dày cũng biểu tình kịch liệt. Thầm nghĩ, nếu không no bụng trước thì không thể rời khỏi đây.

Theo dòng người xếp hàng chờ phát cháo, An Sinh phát hiện Ngô Bằng và ngài Thị Ngự sử từ đằng xa. Bằng nhìn thấy An Sinh thì khoái chí lắm, liên tục vẫy tay chào.

Húp xong bát cháo mà bụng còn kêu to, An Sinh thầm nghĩ, nếu thời tiết cứ thế này thì người dân huyện chỉ có nước chết đói.

Thiên nhiên đã khó tính thì con người đành chịu. Nhặt cành cây khều khều lũ kiến đang hành quân hàng dài, trước mặt An Sinh bỗng xuất hiện một bàn tay đen nhẻm cầm bát cháo còn nóng hổi. Bên cạnh là Bằng đang nhìn cô với vẻ thân thiện.

"Này cậu bạn, mau ăn đi. Thiếu niên tuổi như cậu chừng này chắc chẳng thấm vào đâu."

An Sinh lắc đầu, đẩy bát cháo về phía Bằng: "Ngài mang cho mấy đứa nhóc ăn thêm. Tôi là thanh niên trưởng thành, đói một tí thì cũng không chết được đâu."

Bằng thầm cười trong lòng rồi lén nhìn viên quan Lê Hào đầu bên kia tỏ rõ thái độ hài lòng. Chưa kịp trở lại câu chuyện với An Sinh, toàn bộ khu vực cứu trợ đã bị bao vây bởi hàng chục tên áo vải bịt kín mặt. Chúng di chuyển nhanh như gió, chĩa kiếm về quan Thị Ngự sử.

Bằng cũng nhanh không kém cạnh, hắn đẩy An Sinh ngã sấp mặt để giúp cô đỡ nhát kiếm đang chém tới, tay cầm bát cháo phi thẳng về lưỡi gươm đang hướng đến Lê Hào. Ngay tắp lự, Hào đảo người dùng tay không đánh ngất vài tên giáp lá cà với y. Bằng uy dũng rút kiếm chém chết những kẻ điên cuồng sấn tới.

An Sinh nấp dưới gầm bàn nhìn gươm đao chạm nhau phát ra những tiếng chói tai. Hào và Bằng tuy hai nhưng sức đánh chục kẻ.

An Sinh trốn một hồi cũng bị phát giác, đành dùng gậy gộc phản công. Tuy khoảng thời gian An Sinh bắt đầu tập luyện trở lại mới cách đây một tháng nhưng kỹ năng và những quyền đánh của cô chưa bao giờ giảm đi sức mạnh. Hào và Bằng đang tấn công cũng phải quay lại nhìn An Sinh bằng ánh mắt khác thường.

Quan quân tấp nập kéo đến, đám người áo vải mỗi hướng tháo chạy. Bằng nhìn quanh một lượt, ra lệnh quân lính không cần đuổi theo. Hào phủi bụi trên tay áo, ung dung tiến về hướng An Sinh.

An Sinh có phần rụt rè, bàn tay vô thức thả thanh gỗ mới đánh nhau xuống đất, cúi đầu vụng về chào Lê Hào: " Th... tham kiến... Thi Ngự sử ạ."

[Xuyên Không, Cảm hứng Lịch Sử] Lê Sơ Chi MộngWhere stories live. Discover now