Chương 73 Thu lạnh -8

478 18 1
                                    

Sự việc diễn ra quá sức tưởng tượng của Tống Vũ Tiều. Buổi trưa mới oán giận Cố Hối Chi đứng nói chuyện không đau eo, buổi chiều trước khi tan làm liền nhận được tin tức: phạm vi thẩm vấn của đội thanh tra đặc biệt đã được mở rộng, bao gồm cả Cố Hối Chi.

Nghe tin này, Tống Vũ Tiều không khỏi cảm thấy áy náy với những gì đã nói trước đó.

Trước khi về nhà, Tống Vũ Tiều còn do dự gọi điện cho Cố Hối Chi để hỏi thăm tình hình, không ngờ lại gặp anh ta ở bãi đậu xe.

Hai người chạm mặt nhau, cả 2 đều ngạc nhiên.

Tống Vũ Tiều mở miệng hỏi trước: "Không tăng ca?"

"Em cũng vậy ." Cố Hối Chi mỉm cười.

Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của anh ta, Tống Vũ Tiều nói: "Xem ra thực sự là anh trong sạch, không thẹn với lương tâm."

"Còn không phải sao?" Cố Hối Chi hỏi, "Cùng nhau ăn cơm đi?"

Cậu lắc đầu nói thật: "Tôi có hẹn rồi."

Cố Hối Chi hiểu rõ gật đầu.

Tống Vũ Tiều suy nghĩ một chút, hỏi: "Khoảng bao lâu sẽ có kết luận?"

Nghe vậy, Cố Hối Chi liếc nhìn cậu và mỉm cười nói: "Thẩm vấn đến người cuối cùng đi, dù sao anh không phải nhân viên chủ chốt. Bọn họ tổng cộng hẹn 37, hiện tại mới nói chuyện chừng 10 người? chừng nào tới em?"

"Nghe nói là chiều mai." Lần này, các bộ phận liên quan gần như bao phủ toàn bộ trong Viện. Tống Vũ Tiều tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. "Anh nói xem, thật sự có người bán thông tin sao?"

Cố Hối Chi chép miệng nói: "Cái này rất khó nói đi. Đổi thành lời giải thích từ thế kỷ trước, nếu có viên đạn bọc đường thì sao?"

"Thứ đó không nên bán cho ..." Tống Vũ Tiều nói được nửa câu, liền bị Cố Hối Chi cắt ngang lời.

Cố Hối Chi cười nói: "Bây giờ không thể tùy tiện nói lung tung. Ngẩng đầu ba thước, không biết có thứ gì."

Tống Vũ Tiều yên lặng không nói.

"Nghe nói bọn họ đã phái một chuyên viên đến thành phố Tây, đồng thời hai bên sẽ tiến hành công tác điều tra. Hy vọng có thể kết thúc trước Tết Trung thu, nếu không sẽ không thể về nhà." Đi tới ngã ba đường, Cố Hối Chi phất tay "Anh đi trước."

Tống Vũ Tiều nói"Tạm biệt."

Ngồi trong xe, Tống Vũ Tiều ngẩn người ra.

Không biết đã mất bao lâu, cho đến khi ánh sáng rơi trên kính chắn gió của cửa xe phía trước hoàn toàn biến mất, cậu mới định thần lại, không biết là mê man hay là ngủ say.

Tống Vũ Tiều tìm điện thoại di động gọi cho Kiều Vũ Tụng, trước khi điều khiển xe ra khỏi bãi, cậu đã cảm thấy đói bụng.

"Alo?" Kiều Vũ Tụng hỏi, "Em tan làm rồi?"

"Ừm. Ngày mai mấy giờ anh bay?" Tống Vũ Tiều vẫn chưa nhận được lịch bay của Kiều Vũ Tụng.

Tương Ngữ ( Hoàn )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ