Chương 93 - Họp gia tộc Trần gia

43 4 0
                                    


Trong sân.

Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, phồng quai hàm lên tức giận nói: "Ngươi muốn ta cho Trần Cảnh tiền, ta mới không muốn cho hắn tiền đấy."

Tự Trần Cảnh gây ra đại họa, dựa vào cái gì hắn phải hỗ trợ? Hắn không bỏ đá xuống giếng đã là may rồi.

"Ta nghe được chuyện Trần lão bà nói, nếu ngươi không cho hắn tiền thì bà ta sẽ treo cổ ở cửa hàng." Chuyện của Trần gia ầm ĩ rất lớn, đã lưu truyền hết trong thôn, gần đây có người trong thôn đến giao hàng đã nói một tiếng với Lục Lâm.

Trần Tiểu Mễ không để tâm nói: "Nếu bà ta đã muốn chết thì cứ để bà ta chết đi." Bà già chết tiệt, chết cũng tốt! Chết cho khuất mắt!

Lục Lâm bất đắc dĩ nói: "Nếu bà ta chết sẽ phiền toái đấy."

Lễ giáo nơi này cực nghiêm, nếu lão bà kia thực sự treo cổ chết ở cửa hàng của bọn họ, người bên ngoài cũng sẽ không quản những chuyện trước đây, chỉ biết nói Trần Tiểu Mễ bất hiếu.

"Bà ta cũng chỉ tùy tiện nói vậy mà thôi, ta còn không hiểu bà ta hay sao? Trước kia cha mẹ ta không nghe lời bà ta, cả ngày bà ta liền đòi chết đòi sống, trong một tháng bà ta tìm chết không dưới vài lần đâu." Cố tình cha hắn lại sợ bộ dạng này của bà ta, lão bà kia vừa ầm ĩ cha hắn liền hết cách.

Lục Lâm xoa trán, nói: "Ngươi cùng Trần gia chỉ đoạn thân bằng miệng, không có chứng cứ rõ ràng, lần này là một cơ hội, ngươi có thể lấy để uy hiếp họ viết thư đoạn thân." Có thư đoạn thân, quy định hai bên không can thiệp vào chuyện của nhau, sau này lão gia tử và lão bà có chuyện gì, cũng sẽ không ảnh hưởng đến bọn họ.

Ở chỗ nào tất nhiên phải tuân theo quy tắc chỗ đó, tuy Lục Lâm cảm thấy nơi này ngu hiếu là rất ngu xuẩn, nhưng hoàn cảnh chung là như thế, nếu không có năng lực khiêu chiến với loại quy tắc này, tạm thời chỉ có thể nhẫn nhịn.

Cửa hàng Hoa Hạ này thuộc danh nghĩa của Trần Tiểu Mễ, Lục Lâm luôn lo lắng việc này bị phơi bày ra, một khi chuyện này bị phơi bày tất nhiên sẽ gây nên sóng to gió lớn.

Trần Tiểu Mễ nghĩ nghĩ, nói: "Một trăm lượng cũng quá nhiều."

Lục Lâm bĩu môi, nói: "Đương nhiên không dùng đến một trăm lượng." Nếu như bọn họ thẳng tay bỏ tiền sẽ không tránh được việc bị người ta nghĩ họ coi tiền như rác. "Nhân cơ hội này đem nhà ở thôn xử lý luôn đi."

Trần Tiểu Mễ cau mày, nói: "Phải bán nhà sao?"

Lục Lâm gật đầu, nói: "Đúng vậy, nhà ở thôn chúng ta cũng không ở, vẫn để trống cũng không tốt."

Lục Lâm vài lần về thôn đã phát hiện nhà ở có chút vấn đề, hẳn là có người thừa dịp bọn họ không ở nhà đã từng trộm đến ở nhà của bọn họ.

"Lúc trước chúng ta tiêu không ít bạc vào nhà ở này đâu! Tùy tiện đã bán đi cũng quá đáng tiếc." Trần Tiểu Mễ nói thầm.

Trần Tiểu Mễ trừng mắt nhìn, lúc trước Lục Lâm vì tu sửa nhà ở cũng đã tiêu phí không ít sức đâu.

Lục Lâm thở dài, nói: "Nếu như tương lai chúng ta muốn ra ngoài phát triển, nhà ở thôn kia nhất định sẽ bị người khác vào ở đấy."

Mang theo quầy bán quà vặt đến cổ đại - Diệp Ức LạcTempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang