Chương 82: Trường học (2)

229 32 4
                                    

Tôi hoảng hốt, nhịp tim và hơi thở dồn nhập làm máu não tôi căng tràn. 

Thứ quái vật kia đang lao tới với một tóc độ kinh người, dường như nó đang vô cùng tức giận vì hành động thiếu thiện chí của tôi.

Tôi cúi người nhìn qua lan cang hành lang, hiện đang là tâng ba đó, nhảy xuống thực sự quá mạo hiểm, chân tôi cũng bắt đầu run lên và đầu óc quay mòng mòng vì cái độ cao kinh người.

Nhưng bây giờ không nhảy cũng chết, thứ kinh tởm kia đã đuổi theo sát nút rồi. 

Tôi ngó đầu sang bức tường bên cạnh thì nhanh chóng tóm lấy ống dẫn nước mưa được gắn bên ngoài vách tường trường học, bật gót chân đu lên đấy rồi trượt xuống.

Phải nhanh chóng, cái thứ kia treo ngược được trên trần nhà thì việc nó bò ra tiếp tục đuổi theo tôi ở cái địa hình này là điều vô cùng dễ dàng. 

Sắp rồi!

Tôi sắp trượt xuống đến tầng hai, thứ gớm giếc kia cũng đã lần theo đường dẫn ống để đuổi đến tôi.

Nam chạy trên hành lang tầng hai đã nhìn thấy tôi, cậu ấy lao người đến rồi quát to "Nhảy đi!".

Không nghĩ ngợi gì hay sợ hãi tôi cứ thế tin tưởng cậu ấy sẽ đỡ được mình bật rồi xoay người té vào trong dãy hành lang âm u. 

Té cũng không quá đau vì đã có Nam làm tấm đệm đỡ. Tôi biết bản thân cũng không nhẹ gì nên nhanh chóng đứng dậy, Nam được tôi đỡ lấy tay rồi hai đứa chạy vọt đi. 

Trên dãy hành lang tĩnh lặng chết chóc chỉ có tiếng bước chân nhanh chóng và tiếng thở dốc của chúng tôi là vang vọng. Tôi không dám quay đầu vì sợ rằng sẽ thấy khuôn mặt kinh tởm với hốc mắt sâu hun hút như cắn nuốt nỗi đau và linh hồn của con quái vật đang đuổi theo.

"Nó là oán linh sao? trường mình từng có vụ thảm án nào sao? nếu là oán linh thì cũng phải là ba người đã chết kia chứ, đây hoàn toàn là một vật thể xa lạ kia mà!" tôi dồn dập hỏi nhưng đây chỉ là câu hỏi tôi đặt cho bản thân, không mong cầu Nam sẽ trả lời. 

"Tớ không nghĩ đó là một linh hồn đâu" câu nói của cậu ngắt quãng nhưng vẫn cố nói tiếp để trả lời tôi.

"ý cậu đó là người sống sao?" tôi bất ngờ, người sống là lại bị chướng đầy oán niệm đen ngòm như thế? người sống mà lại có cơ thể vặn vẹo cùng với tốc độ kinh người như thế sao?!

"Trốn vào đây trước đã!" Nam kéo tay tôi lôi vào một phòng học mở cửa, nhưng chúng tôi đi kiểm tra đến giờ chỉ có một căn phòng không khóa chính là lớp học của chúng tôi. 

Tôi và Nam lẩn vào trong hộc bàn của giáo viên vì chỉ có duy nhất nơi đây là nơi có thể che chắn tầm nhìn tốt nhất. 

"Cậu nhớ kĩ lại xem, ngoài hình dáng kinh người của nó thì còn có gì đặc biệt nữa không?"-Nam.

Tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi bất giác kêu lên "Nó là học sinh!".

"Trên người con quái vật kia chính là bộ đồng phục của trường, trên cái cổ dài ngoằng gầy gòm còn có khăn quàng đỏ tươi treo lủng lẳng".

[FULL] DUYÊN ÂM (tình trai, BL)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ