#12

238 34 9
                                    

Cuối cùng thì hai ông anh nhà Akashi đã gây ra một cuộc náo loạn khá lớn, à không, phải nói là rất lớn. Hai người này không chỉ chửi bới, phá hoại đồ đạc mà còn cả đánh người. Họ làm như thể bản thân là những người bị áp bức lâu ngày đứng lên chống lại kẻ thù. Mấy nhân viên ở quán dù đã một mực can ngăn nhưng cuối cùng vẫn chẳng làm được gì.

"Mày đúng là đồ ngu mà!"

Sanzu vừa thoa thuốc lên vết bỏng cho cô em gái đang ngồi co rúm lại vừa mắng mỏ, gã đang tức giận vô cùng đây nè. Chứng kiến cái đứa em gái duy nhất bị bắt nạt, chẳng thèm phản kháng dù thừa khả năng thì làm sao Sanzu có thể bình tĩnh cho được.

"Em-"

"Đừng giải thích gì cả, thằng kia nói đúng đấy."

Senju hối lỗi định trả lời nhưng đã bị Takeomi chặn lại, mặt gã đen còn hơn đít hồi, hút từ nãy tới giờ chẳng biết bao nhiêu điếu thuốc. Có lẽ suốt thời gian qua Takeomi đã quá vô tâm tới nỗi còn chả biết được việc em mình bị bắt nạt tại chỗ làm suốt mấy năm trời, gã không giận em, gã giận bản thân gã.

"Mày hợp làm diễn viên lắm đấy, giấu cảm xúc giỏi thế cơ mà, sao lại làm cái nghề chết tiệt này?"

Sanzu đã bớt cọc cằn nhưng cái chất giọng đáng sợ kia chẳng nhầm đi đâu được, gã ngồi tựa lưng lên ghế cạnh cô gái đang mím môi co rúm lại.

Tự dưng Senju giận hai anh rồi, lúc nãy em còn thấy có lỗi chứ giờ tự dưng thấy ấm ức. Em không nói cho hai anh tại sợ hai người làm quá lên, với lại khó khăn lắm em mới xin được việc không lẽ giờ lại bỏ rồi ở nhà chẳng làm gì. Em cũng chịu áp lực suốt thời gian qua rồi, giờ em cần sự an ủi.

Cuối cùng em không chịu được nữa, bật dậy nhìn chằm chằm vào hai ông anh đang đơ ra và khóc lớn:

"Em không thèm chơi với hai anh nữa! Sao tự dưng lại mắng em chứ! Em...em...em ghét hai người...!"

Những tiếng khóc ngày càng to hơn, Senju ấm ức nhìn hai ông anh của mình một lượt rồi đùng đùng chạy vào phòng đóng cửa "rầm" một cái. 

Trong khi đó cả Takeomi lẫn Sanzu đều đang ngơ ngác nhìn nhau, điếu thuốc trong miệng ông anh lớn cũng rơi bộp xuống đất. Đây là lần đầu tiên cô em gái bé bỏng lớn tiếng mắng mỏ hai người nên tạm thời tâm lí chưa được ổn định.

"Nó vừa nói gì đấy...?" Takeomi nở nụ cười ngờ nghệch ngồi xuống cạnh đứa em trai. Thằng em cũng bày ra bộ mặt chẳng khác gì ông anh, không thể hiểu nổi chuyện gì vừa diễn ra.

"Hình như tôi nghe nhầm, con nhóc đó vừa bảo ghét chúng ta, chắc không phải đâu...ha...ha..."

Vừa nghe xong câu trả lời, Takeomi nằm bệt xuống ghế sofa. Gã đang bị sốc, sốc vì bị cô em gái nuôi mấy chục năm trời ghét bỏ, ghét bỏ ra mặt luôn.

.

Hai người cứ thế ngồi ngẫm nghĩ về nhân sinh gian nan, về cuộc đời, về mọi thứ cứ như thể họ đang ở tuổi sắp tới nơi suối vàng rồi chẳng biết ngủ thiếp đi từ lúc nào. Khi tỉnh dậy thì cũng 10 giờ sáng, hai người không nói với nhau câu nào đồng loạt nhìn về phía căn phòng đang đóng kia rồi lững thững về phòng vệ sinh cá nhân.

[Tokyo Revengers] Hai Anh Trai Của Tôi Là Tội Phạm Đấy!Tahanan ng mga kuwento. Tumuklas ngayon