Chương 104 - Mệt mỏi vì trứng gà

39 3 0
                                    


Lúc Thang thị tìm đến cửa hàng của Lục Lâm, Lục Lâm đang trông cửa hàng.

Nguyên Bảo đang cưỡi trên một con ngựa bập bênh, chơi đùa rất vui vẻ trong cửa hàng.

Mấy năm này, trong cửa hàng của Lục Lâm, đã bán ra không ít đồ chơi cho trẻ em, con ngựa bập bênh này chính là một trong số đó, bé con ngồi lắc lư trên ngựa, có thể rung lắc cả trước lẫn sau.

Nguyên Bảo quen thuộc cách chơi của tất cả mấy món đồ chơi này, còn có tác dụng chơi làm mẫu đến vô cùng tốt.

Trong thời đại mà điện thoại di động và máy tính bảng phổ biến ở đời trước, con ngựa bập bênh này cũng không được coi trọng, có điều ở thời đại thiếu ăn thiếu mặc hiện tại, sau khi Lục Lâm làm ra ngựa bập bênh, có không ít viên ngoại thương yêu con cháu trong nhà, đều nguyện ý mua một cái cho chúng.

Sau khi Lục Lâm nghiên cứu ra các món đồ chơi, người vui mừng nhất chính là Trần Tiểu Mạch.

Tiểu Mạch cảm thấy vô cùng có hứng thú đối với các loại đồ chơi, nhất là các món đồ chơi cho trẻ con, Tiểu Mạch thích nhất chính là mấy món đồ chơi của Nguyên Bảo, Lục Lâm vì nghiên cứu cách làm mấy món này mà làm ra không ít thành phẩm, đều đặt hết trong phòng Nguyên Bảo.

Tuy thích đồ chơi nhưng Tiểu Mạch cũng không giật đồ của Nguyên Bảo, chờ sau khi Nguyên Bảo đi ngủ, Tiểu Mạch sẽ trộm chạy tới chơi mấy món đồ của Nguyên Bảo.

Thang thị nhìn thoáng qua Nguyên Bảo, Nguyên Bảo mặc một bộ quần áo màu xanh rất đẹp, trên quần áo còn thêu một túi tiền, trong túi tiền đựng mấy món đồ ăn vặt.

Cánh tay Nguyên Bảo mập mạp, trên tay còn đeo hai cái vòng bạc, trên cổ còn đeo một cái khóa vàng, khuôn mặt bụ bẫm.

Thang thị nhìn bộ quần áo và đồ trên người Nguyên Bảo, trong lòng ghen tị, nha đầu nhà bà gầy teo nho nhỏ, so sánh cùng tiểu quỷ trước mặt quả thực như ở trên trời với dưới đất, lại nói tiếp nha đầu nhà bà còn lớn hơn nhóc một chút.

Thang thị chua xót một trận, lại nghĩ chỉ là một tiểu song nhi mà thôi, lại chiều thành như vậy cũng không sợ chiều quá mức, hao hết phúc khí của tiểu tử này.

"Bác gái đến."Lục Lâm cười nói.

Thang thị có chút đắc ý nói: "Đúng vậy, con ngựa bập bênh kia cũng không rẻ nhỉ."

Lục Lâm cười, nói: "Cũng ổn."

Ngựa bập bênh bán hai lượng một con, giá cả hơi đắt, nhưng cách chế tạo tương đối rườm rà, bán rẻ quá thì lợi nhuận không cao.

"Anh họ ngươi ngày trước, đã thi đỗ tú tài."

"Đã nghe được, anh họ quả nhiên là có bản lĩnh."

Thang thị cười cười, nói: "Anh họ ngươi tất nhiên là có tiền đồ, A Lâm à, không phải ta nói ngươi chứ, ngươi làm việc cho người ta tuy kiếm được nhiều tiền, nhưng nói cho cùng vẫn chỉ là làm thuê cho người khác, đọc sách mới có thể làm rạng danh cửa nhà, anh họ ngươi thi đỗ tú tài, gặp quan có thể không cần quỳ."

Mang theo quầy bán quà vặt đến cổ đại - Diệp Ức LạcWhere stories live. Discover now