Chương 13

5K 155 1
                                    

Sau khi Tú Anh bước ra ngoài cô liền muốn tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ, cô nhớ ra sau nhà Lệ Băng là vườn hoa, cô bước ra thì nhìn thấy có một cái xích đu màu trắng nằm gần một góc cây rất to, cô ngồi lên xích đu cô suy nghĩ lại những gì đã xảy ra lúc nãy, hành động thô bạo của cô khi băng vết thương cho Lệ Băng, cô chính là đang ghen mà cô lại đi ghen với em của Lệ Băng, cô khó chịu với hành động của Gia Kiệt dành cho Lệ Băng nhưng tại sao lại như vậy, rõ ràng Gia Kiệt là em của Lệ Băng hành động lúc nãy chỉ là lo lắng cho Lệ Băng thôi, chỉ đơn giản là vậy, cô cảm thấy thoải mái hơn lúc nãy.

Cô đứng dậy bước vào trong nhưng vừa bước vào thì đã thấy Lệ Băng đang đứng đó, cô miễm cười nhìn Lệ Băng nhưng trong nụ cười ấy chính là một cảm giác áy náy vì hành động lúc nãy của mình.

Lệ Băng cười, cô đã đứng đây từ lúc Tú Anh ngồi vào xích đu, nhưng nhìn thấy Tú Anh đang suy nghĩ gì đó liền không muốn làm phiền nên đành đứng đợi, cô bước lại gần Tú Anh "Chị vào ăn cơm thôi."

"Được." Tú Anh chỉ trả lời như vậy liền bước vào trong.

Lệ Băng cũng bước theo Tú Anh vào trong, cô đang rất khó hiểu, cô muốn biết tại sao Tú Anh lại giận dữ với cô, nhưng bây giờ không phải là lúc để hỏi nên cô đành để lúc khác vậy.

Lệ Băng và Tú Anh bước vào trong thì cơm đã được dọn lên bàn sẵn sàng chờ hai người. Lệ Băng ngồi bên phải cùng Gia Kiệt và Lệ Tuyết, còn đối diện chính là Tú Anh và Nhã Kỳ.

"Chi,̣ ăn cơm thôi, mọi người đang đợi." Gia Kiệt nhắc nhở.

"Được rồi, mời mọi người ăn cơm." Lệ Băng cầm đũa lên lần gắp thức ăn cho Tú Anh, Nhã Kỳ và Gia Kiệt, Lệ Tuyết.

Tưởng chừng mọi người sẽ có một bữa cơm ngon lành đến hết bữa cơm, nhưng người tính không bằng trời tính.

Lệ Tuyết đưa đũa chuẩn bị gắp con tôm cuối cùng trên bàn nhưng đũa cô vừa chạm vào con tôm liền có một đôi đũa khác cũng chuẩn bị gắp thế là hai đôi đũa của hai kẻ oan gia lại gặp nhau, Lệ Tuyết trợn tròn mắt nhìn Nhã Kỳ, Nhã Kỳ cũng không chịu thua mở to mắt nhìn Lệ Tuyết, cả hai đôi đũa đều kẹp chặt con tôm, nhưng trong lúc hai bên đang đối chọi nhau thì có một đôi đũa khác gắp lấy con tôm bằng một cách rất nhẹ nhàng rồi chia con tôm ra làm hai bỏ vào chén của Nhã Kỳ và Lệ Tuyết, người đó không ai khác chính là Lệ Băng.

"Không cần dành nhau như vậy." Lệ Băng nói với cả hai người.

Lệ Tuyết và Nhã Kỳ không nói gì nữa, tiếp tục ăn, nhưng hai đôi mắt của hai người họ hoàn toàn không giây phút nào ngưng liếc nhau. Vậy là bữa cơm kết thúc có vẻ không được tốt đẹp cho lắm, kể cả đến lúc dọn dẹp bàn ăn thì Lệ Tuyết và Nhã Kỳ cũng không ngừng đối chọi nhau.

Tú Anh và Lệ Băng cùng bước vào trong lấy nước cho mọi người, Tú Anh từ lúc ăn cơm đến giờ không hề nói chuyện với Lệ Băng một câu nào cả, hai người cứ như vậy mà im lặng đi lấy nước.

[BHTT - Tự Viết] Khi Cảnh Sát YêuWhere stories live. Discover now