Chương 43: Giảo liêu (đệ nhất)

1.2K 36 6
                                    

☆, Chương 43: Giảo liêu (đệ nhất)


Nghe vậy, Lam Vong Cơ thoáng không được tự nhiên buông mi mắt xuống.

Ngụy Vô Tiện trong lòng biết, Lam Vong Cơ nhất định còn bóng ma lần trước, suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được, đến cùng chính mình thời điểm uống say đã làm những gì, chi bằng hắn châm ngòi thổi gió dụ dỗ một phen. Nhưng lại không thể đem ý đồ biểu lộ quá mức rõ ràng được, chi bằng trước ra vẻ ấn xuống không đề cập tới, chính mình thì ngửa đầu uống cạn ly rượu này, thở dài: "Trong lòng ta thật sự nặng nề a."

Lam Vong Cơ lại nâng mi mắt lên, hỏi ngược lại: "Ngươi nặng nề?"

Vô luận là đặt câu hỏi, hay là hỏi lại, ngữ khí của y nghe vào tai đều bình thản vô ba. Ngụy Vô Tiện nói: "Ta như thế nào không nặng nề chứ. Nặng nề thay ngươi nha. Chuyện về sau của Nghĩa Thành, đây cũng không phải là phiền toái nhỏ. Một tòa thành lớn như vậy, nếu thật sự muốn thanh lý, nhất định các phương diện đều sẽ tiêu hao cực lớn. Thục Trung vốn không phải là địa bàn các ngươi quản hạt. Ta đề nghị Cô Tô Lam thị các ngươi không cần dốc hết sức gánh chịu, điểm đầu đám tiểu bối dưới lầu này một chút, xem bọn hắn có bao nhiêu nhà, gọi mấy nhà bọn hắn ra một phần lực đi."

Lam Vong Cơ nói: "Có thể suy xét."

Ngụy Vô Tiện nói: "Có thể là có thể, bất quá suy xét cũng chỉ có thể là suy xét. Ngươi biết mà, mấy thế gia này thích nhất là cướp con mồi, có trách nhiệm liền đẩy đến đẩy đi, sao có thể dễ dàng nhả ra cùng nhau hỗ trợ như vậy. Ngươi đấy, ta cũng biết, cho dù người khác không chịu hỗ trợ, ngươi cũng sẽ khiêng cái gánh nặng này lên. Cho nên, mệt này ngươi ăn chắc rồi. Còn có, ngươi xem Kim Lăng đi. Ngươi nhìn nó xem."

Lam Vong Cơ nói: "Kim Lăng như thế nào."

Ngụy Vô Tiện ngón trỏ gõ gõ bàn, nói: "Cảnh Nghi nhà ngươi nói nó tính tình đại tiểu thư, thật sự là không nói sai. Điêu ngoa tùy hứng, há mồm liền đắc tội người ta, ra tay liền chọc tổ ong. Vài lần gần đây nếu không có ngươi ta che chở, nó há chỉ chịu thiệt thòi lớn, cả vụn xương cũng bị nuốt sống luôn rồi."

Tuy rằng, hắn nhắc tới chuyện này, bổn ý là lừa gạt Lam Vong Cơ, nhưng đây cũng là lời trong lòng hắn. Nói nói, Ngụy Vô Tiện liền nhịn không được nói tiếp: "Nó mỗi lần đi dạ săn, đều là độc lai độc vãng. Cữu cữu nó không tính. Bên cạnh cư nhiên không có một người bạn ngang hàng cùng lứa tuổi tiền hô hậu ủng. Chúng ta trước đây......"

Như là nhớ tới điều gì đó không vui vẻ lắm, mày Lam Vong Cơ hơi hơi thoáng nhướng, tư thế ngồi càng thêm đoan chính.

Thấy thế, Ngụy Vô Tiện sửa lời nói: "Được rồi, là ta, ta trước đây. Ta trước đây cũng không phải là như vậy a."

Lam Vong Cơ nhạt giọng nói: "Đó là ngươi. Cũng không phải mỗi người đều như ngươi vậy."

Ngụy Vô Tiện nói: "Thế nhưng tiểu hài tử đều thích náo nhiệt, thích nhiều người nha. Lần này nếu không phải vừa vặn gặp gỡ mấy nhóc nhà ngươi đang truy tra cùng sự kiện với nó, nó cũng khẳng định một mình lỗ mãng bị người ta dẫn xông vào Nghĩa Thành đi. Hàm Quang Quân,"

Ma Đạo Tổ SưOù les histoires vivent. Découvrez maintenant