③⑤ Vài Ngày Mất Tích

699 28 0
                                    

'cô đưa tôi đến nhà Xưng Cương là được rồi. Đi thẳng thay vì rẻ trái thì rẻ phải' Khúc Hy thở dài rồi ngã người ra ghế, nhìn cánh tay mình lại bất lực một lần nữa. Chiến sĩ bị què! Haha thật buồn cười.
Giang Trân không nói gì cũng chạy theo lời người kia nói.

Cô xuống xe khi đã tới nơi, không quên "cảm ơn" người kia một tiếng, cô đưa tay bấm chuông, nàng cũng cho xe chạy đi. Cô nhìn chiếc xe khuất bóng rồi thở dài.
Người bên trong đi ra mở cửa thì không thấy ai, quái lạ. Chả nhẽ con nít trong xóm phá? Thật là tình... Bà Quỳnh đóng cửa lại rồi đi vào trong nhưng... Bà khựng lại.

'trong xóm nhà mình làm gì có con nít ngoài thằng con mình và... Khúc Hy! KHÚC HY?'

Cô đi lang thang ra quán nhậu, trong người có bao nhiêu tiền đưa hết cho phục vụ để đem bia ra.
Cô nốc từ chai này tới chai khác, hồi từ xế chiều cho đến tối khiến ai nhìn vào cũng sợ hãi vì tửu lượng của người này. Đến nỗi phục vụ...

'quý khách về ạ? Có cần tôi kêu taxi giúp không?'

'không cần. Tôi chưa có say đâu nhưng hết bia rồi phải về!' Khúc Hy đi ra khỏi quán, chỉ hơi loạng choạng thôi nhưng không sao. Hành nghề uống bia cũng hơn 5 năm rồi.
Lúc bé chỉ biết rằng người ta buồn là sẽ uống rượu uống bia, cô cũng bắt chước. Ban đầu thấy đắng cô vừa uống được xíu đã nôn từa lưa. Uống riết thành quen hoặc là... Buồn đến nỗi quên cả mùi vị của nó luôn.
Khúc Hy vẫn biết đường về chứ nhưng vừa tới cửa nhà đã nghe ầm ben lên rồi. Nào là tiếng chửi nhau nào là tiếng đổ đạc va chạm rồi đổ vỡ, cô mặc kệ đi thẳng vào nhà, viễn cảnh này còn quá xa lạ gì nữa.

'Khúc Hy mày đứng lại!' ba cô kéo đến quăng cô vào trong ghế.

'đơn ly dị cũng đã ký xong. Còn mình mày thôi, mau ký đi. Ký bên A' ông đập tờ giấy lên bàn kính bị nứt rồi quăng cây bút lên tờ giấy.

Bên A? bên A chắc là theo ông rồi, còn lại bên B là theo mẹ.
'ông nghĩ ông đối với tôi như vậy, tôi sẽ theo ông sao...?' Khúc Hy lạnh mặt, bây giờ trông cô thật đáng sợ. Mẹ cô đứng bên kia lặng im, mặt mài có vài vết thương do ẩu đả với người đàn ông kia.

'tao làm sao? Riết cái nhà này loạn hết rồi!! Bà ta cũng bị điên. Cả mày cũng bị điên'

'phải, chỉ có mình ông là tỉnh táo thôi!! Một người tỉnh táo sẽ biết cách phản bộ lại người phụ nữ bên cạnh mình, người tỉnh táo sẽ biết cách đi cặp tình nhân khác, người tỉnh táo sẽ đối tốt với người đàn bà khác ngoại trừ vợ mình, người tỉnh táo sẽ biết cách đánh đập vợ con mình!!' cô bỗng nhiên hét lớn rồi lại thấy rát ở bên má của mình. Ông ta lại... Đánh cô!

'phải, ông hay lắm. Đoàn Lâm ông là một người đàn ông tệ bạc, tôi thà chết để không phải gặp ông. Hai người sinh ra tôi làm gì? Để tôi phải chứng kiến cảnh gia đình tan nát, để phải cô đơn, tủi nhục, đi đâu cũng là sự trêu ghẹo của bạn bè, mọi người xung quanh. Có ba mẹ cũng như không? Hai người chỉ biết đẻ tôi ra rồi quăng ở một góc nào đó, mặc kệ tôi như thế nào. Tôi bị trầm cảm có ai biết? Tôi bị thương có ai biết? Ngay cả khi tôi bị tai nạn cũng không ai biết! Di chứng để lại cho mắt tôi như thế nào hai người cũng không hề biết đến. Và ngay cả khi hiện tại tay tôi như thế này cũng không ai biết, không một ai!!'

[BHTT] [Sư Sinh- Hiện Đại] EM SẼ ĐƯỢC HẠNH PHÚC!Where stories live. Discover now