What should I do?

1.4K 90 9
                                    

Murasakibara Atshushi.

Liệu cậu có biết rằng cậu đã thu hút tôi ngay từ ánh nhìn đầu tiên?

Cậu có một chiều cao nổi bật, mái tóc tím và trên tay thì lúc nào cũng có một mớ đồ ngọt, và hơn nữa, cậu rất nóng tính.


Cậu luôn khó chịu và tỏ ra vẻ gì đó khinh thường người khác. Tôi chỉ có thể coi là bất đắc dĩ khi phải ở bên cạnh cậu, nhưng giờ đây tôi lại cảm thấy hạnh phúc.


Cậu trong mắt tôi giống như một đứa con nít vậy (A/N: Trong mắt Au ._.), có nét gì đó rất đáng yêu trong giọng nói, và tôi thực sự hi vọng sẽ có 1 ngày cậu làm nũng với tôi.


Thời gian thì cứ trôi qua và tôi vẫn ở bên cạnh cậu, những ngày tháng nhẹ nhàng ấy là lúc tôi cảm thấy bản thân mình hạnh phúc nhất, tôi vui vì cậu đã xuất hiện trong cuộc đời tôi.


Và giờ là vấn đề rắc rối nhất của tôi rồi.


Tôi chợt nhận ra rằng tôi không thể nhìn thẳng vào mắt cậu được, cũng không thể xích lại gần nhau như trước, và tôi thường xuyên nghĩ ra hàng loạt lí do khác nhau chỉ với hi vọng không chạm mặt cậu nhiều lần. Cứ mỗi lần cậu ở cạnh tôi hay gọi tên tôi, tim tôi đập nhanh hơn bình thường, cứ tưởng nó sẽ thoát ra khỏi lồng ngực luôn chứ.


Cái cảm giác này cho dù tôi có chối bỏ thế nào thì nó vẫn là sự thật.


Ừ thì tôi yêu cậu...


Ngay khi tôi đủ dũng cảm để chấp nhận tình cảm của mình cũng là lúc tôi quay về bên cậu như xưa. Cùng đi tập chung, về chung, thi thoảng thì đi ăn trưa chung. Tôi cố giả vờ rằng mình vẫn ổn, vẫn như lúc bình thường. Nhưng thực sự nhiều lúc tôi cũng lo sợ lắm, sợ 1 ngày tới tôi phải nhìn cậu cùng với một ai đó không phải tôi hạnh phúc tay trong tay bên cậu, tôi sợ rằng sẽ tới một ngày tôi sẽ không còn ở bên cậu nữa, tôi phải làm gì?


Cậu đột ngột gọi tôi tới một quán trà ven đường.


Hương trà thơm bay thoang thoảng khắp phòng, ngoài vườn thì những tia nắng chiếu lên những cành hoa hồng đỏ đầy gai với cành lá xanh tươi mơn mởn và ong bướm bay qua bay lại khắp sân vườn tạo nên một khung cảnh thật hoàn hảo.


Cậu đưa tôi đến một căn phòng nhỏ cuối tiệm, tôi tuy rằng hơi ngạc nhiên một chút nhưng vẫn theo phản xạ tự nhiên mà từng bước theo sau bóng dáng to lớn của cậu. Cậu ngồi xuống đối diện với tôi, tôi chỉ từ tốn nâng tách trà rồi len lén nhìn cậu.


Cho dù thế nào thì cậu vẫn thật hoàn hảo...


Cậu bắt đầu cất tiếng nói, hai bên gò má hơi ửng đỏ, vì thời tiết lạnh sao?


🎉 Bạn đã đọc xong (OneShort) [MuraMuro] What should I do? 🎉
(OneShort) [MuraMuro] What should I do?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ