Chương 1

192 16 1
                                    

Ngày bầu trời đổ tuyết. Những bông tuyết trắng phau, bay lượn trên bầu trời chúng lấp đầy những vết giày được người đi qua, những vết giày bị tuyết che lấp lại nó cứ như vậy mà một vòng một vòng tuần hoàn.

Một thân ảnh bước ra từ trong con ngõ nhỏ , người kia cầm chiếc ô đi từ từ. Ánh mắt xanh lục buốt giá nhìn vào dòng người tấp nập đi qua đi qua đi lại.

Anh đã ở cái thế giới kì lạ này hơn ba tháng rồi, người mà anh thương hiện đang ở đâu chứ?.

Thế giới này có thể nói là thế giới của những siêu anh hùng , nơi đây cũng là Nhật Bản nhưng người dân ở đây có cả siêu nằng lực. Mà cũng sắp đến tết rồi anh phải tìm cho bằng được người thương của mình.

" Ưm... " tiếng kêu khẽ vang lên, con người nhỏ bé bừng tỉnh nhìn xung quanh thế mà nơi này là sao, tại sao lại ở nơi kì lạ này.

Cậu nhìn xung quanh thì bóng hình già nua bước ra , lão ông kia có chút cao to hơn cậu, cơ bắp cũng rất khác người già bình thường rất nhiều, lại mặc một thân đỏ, người này thật là... Không biết phải nói như nào nữa giống như một siêu anh hùng về nghỉ hưu chăng.

Một ông lão kì lạ lên tiếng cười nhẹ rồi nói " Cậu bé cháu ngủ cũng khá lâu rồi đấy, mà cháu tên gì? " . Cậu ngơ ngác nhìn ông rồi mở miệng " Cháu tên là Gunji Akira và cho cháu hỏi cháu ngủ bao lâu rồi ạ? " .

Không ngờ ông lão lại lấy tay vuốt chúm râu kia ậm ừ nói " Thì cũng ba tháng thôi " ông nói song cả đầu cậu choáng váng, cậu vội vàng rồi chạy một mạch xuống giường.

Ông lão hốt hoảng nhìn theo quát lên " Này nhóc con... Khụ trời rất lạnh đi ra ngoài sẽ bị ốm đấy " , cậu nghe xong liền đứng hình rồi nhìn vào ông lão cúi đầu mấp máy nói " Cháu... Cháu xin lỗi, ông tên gì ạ? " . Ông lão cười hô hô nói " Ta tên ... " chưa nói song đồng hồ của Gunji Akira lại tít tít.

Ông lão im lặng lắng ghe cuộc trò chuyện , lão cũng bật máy ghi âm lên nhưng ông lại ngẩng đầu nhìn thấy con thằn lằn đang núp trên trần, trong suất ba tháng lão cố gắng xâm nhập vào chiếc đồng hồ kia nhưng không được. Lại càng làm nó báo tín hiệu mãnh liệt hơn.

Mỗi lần đứa nhóc này gần tỉnh lão  liền tiêm thuốc gây mê, nó được lão lau qua người lại thêm lão cũng đút đồ ăn, cứ như thể đến hôm nay lão định làm tiếp nhưng khi vào đã thấy nó đã tỉnh rồi, lão còn chưa kịp tiêm  nữa là. Loại thuốc lão dùng là loại thuốc cấm nó có thể khiến người khác ngủ mê rất lâu.

Lão nhìn đứa nhóc mắt đỏ hoe đang nhấn nhấn cái đồng hồ kia. Lão cảm thấy mình cần chuẩn bị gì đó rồi.
.

Mắt cậu đỏ hoe mà ấn nút nghe, giọng nói đầu dây bên kia khàn khàn " Gunji-san, cậu hiện đang ở đâu? " cậu nghe song mắt cay cay giọng nghẹn lại " Tớ... Tớ đang ở nhờ nhà của... Của một người dân ở... ' thế giới' này " .

Bên kia hít hơi lấy lại tinh thần, " Địa chỉ của Gunji-san cách chỗ cách chỗ tôi không xa ", cậu đáp ' ừm ' một cái rồi đứng lên nhìn qua cửa sổ. Quay đầu lại nhìn ông lão " Vậy ông tên gì ạ? " ông lão nhìn một màn này thì cười nhẹ nói " Ta tên Hajuno Tara , cứ gọi ta là ông Hajuno được rồi " .

( Shouakira) Bức Tường Hai GiớiWhere stories live. Discover now