1

1K 99 3
                                    


Tôi nốc cạn ly sữa vừa được Kyungsoo làm nóng cho trước khi cậu ấy đi ngủ, đầu lưỡi chạm phải vị nóng mà hơi đau rát khiến tôi không khỏi rít lên một tiếng, khi sữa tràn đến cổ họng, mang theo cái nóng, khiến cổ họng tôi muốn sưng tấy lên.

Hạ tầm mắt tránh đi cái đầu ló ra sau lưng tựa ghế sofa ở phòng khách, tôi xoay người đi rửa ly, để lại ly lên kệ tủ rồi tắt đèn rời khỏi bếp. Đi qua phòng khách tối đen chỉ có ánh sáng hắt ra từ ti vi, hơi ngập ngừng, có chút do dự, rốt cuộc tôi cũng lên tiếng.

"Sehun, xem ti vi ít thôi. Ngủ sớm đi."

Sehun nâng mắt khó hiểu nhìn tôi, thằng nhóc đó ra vẻ "trước giờ anh có để ý tới em đâu sao hôm nay quan tâm thế?" rồi như hiểu ra mà à một tiếng, sau đó xua tay bảo tôi về phòng đi.

À cái gì mà à, anh là nói chú đấy, chẳng phải nói người đang ôm chăn co ro ngồi cạnh chú đâu.

Cậu ấy, vậy mà chẳng thèm nhấc mắt nhìn tôi lấy một lần.

Baekhyun ấy mà, cứng đầu cứ mãi cứng đầu...

.

Tiếng ti vi ngoài phòng khách vẫn đều đều vang lên, phim của Trung Quốc, toàn nói tiếng Trung. Sehun thường học tiếng Trung bằng cách xem phim, mà Baekhyun thì chẳng biết ngồi ngoài đấy xem để làm gì.

Tôi cứ trằn trọc mãi chẳng thể ngủ, như mọi đêm.

Vớ lấy điện thoại bên gối, tôi theo thói quen nhập vào thanh tìm kiếm từ khoá quen thuộc, love song - Baekhyun.

Cắm tai nghe, tôi cố nhấn mình chìm vào giấc ngủ, với giọng hát của Baekhyun, và tiếng đàn của tôi. Phải, là tôi đàn cho cậu ấy hát đấy, nhưng là chuyện xưa rồi.

Bao nhiêu lâu rồi nhỉ...?

Tôi chìm vào giấc ngủ, khi còn đang kiếm tìm câu trả lời, rằng đã bao lâu rồi, tôi chưa đàn cho Baekhyun hát.

Và tôi mơ.

Mơ thấy nụ cười như tia nắng mai của Baekhyun vào lần đầu chúng tôi găp nhau.

Cậu ấy cười với tôi, nói rằng tớ là Baekhyun, mong cậu chiếu cố.

À Baekhyun này, từ bao giờ tớ quên mất phải chiếu cố cho cậu rồi nhỉ?

.

Tôi tỉnh giấc bởi tiếng ồn bên ngoài, tiến đến phòng khách, tôi thấy cả nhóm đang đứng vây lấy ghế sofa, Kyungsoo từ trong bếp cầm khăn chườm nóng bước ra, lướt qua tôi.

Bước đến gần ghế sofa, đẩy Jongin còn đang ngái ngủ sang một bên, tôi nhìn thấy Baekhyun đang nhắm mắt nằm trên ghế, mặt đỏ ửng, chân mày nhíu chặt dường như đang khó chịu. Tôi tự hỏi cậu ấy đã gặp chuyện gì.

Giống như đọc được suy nghĩ của tôi, Minseok hyung lên tiếng.

"Baekhyun phát sốt, vì thằng bé ngồi ngoài này cả đêm với Sehun, mà em biết đó..."

Chẳng đợi nghe Minseok hyung nói hết, tôi biết thừa Sehun cũng sợ nóng như mình, toàn hạ số điều hoà xuống thấp, mà Baekhyun thì sợ lạnh.

Junmyun hyung nâng tay vò đầu Sehun rồi ấn đầu nó xuống một chút. "Cái thằng này."

"Em có bảo Baekhyun hyung vào phòng, nhưng ảnh chẳng chịu." Sehun cúi đầu dưới tay Junmyun hyung, lí nhí phản kháng.

ChanBaek | Chưa nghĩ ra tênWhere stories live. Discover now