Những gì chúng ta đã bỏ lỡ...

271 18 8
                                    

Hôm qua, trời mưa phùn nhẹ, làm anh bỗng chợt nhớ đến cậu.

Hôm nay, tuyết rơi, trời lạnh đến tái lòng, anh lại nhớ đến cậu...

Nhưng không phải chỉ mấy ngày gần đây anh mới nhớ cậu, mà chính xác là mấy năm nay, ngày nào anh cũng nhớ cậu. Nhớ cậu một cách vô thức, nên mới luôn tìm lý do để biện minh.

Anh bước chậm trên con phố, tay cầm cuốn sách cũ tạt vào một quán cà phê nhỏ quen thuộc, đôi khi chủ quán còn bông đùa rằng thời gian anh đặt chân tới đây còn nhiều hơn cậu quý tử của ông ta nữa.

 Theo thói quen, anh gọi một tách cappuccino để đối diện mình, nhưng chưa từng nâng tách cà phê ấy lên ngửi dù chỉ một lần. Bàn tay gầy guộc trắng trẻo của một công tử bột đích thực cẩn thận lật từng trang sách, nhìn màu sắc trang bìa và phông chữ, có vẻ như là đầu sách đã được xuất bản cách đây khá lâu.  

  Một khúc vĩ cầm buồn bã hòa lẫn với những bông tuyết trắng đang rơi như thôi thúc kỷ niệm ùa về trong tâm trí anh. Ngày xưa, cậu nói nụ cười của anh tựa ánh mặt trời, sưởi ấm vạn vật, vậy mà giờ đây, con người ấm áp ấy lại chẳng thể tự sưởi ấm bản thân, chỉ còn lại anh chàng khoác chiếc măng-tô màu cà phê ảm đạm, mái tóc không được chải chuốt gọn gàng trở nên lù xù, ấy vậy mà từ cơ thể anh vẫn thấy được một sức hút đến lạ thường.  

***

  Nếu có người hỏi, kỷ niệm đáng nhớ trong những năm tháng đại học của anh là gì, anh sẽ chẳng ngần ngại mà kể rằng "Có cậu nam sinh mặt hơi dày, suốt ngày bám theo tôi. Tôi một mặt cực kỳ cực kỳ chán ghét bộ dạng của cậu ấy, nhưng mặt khác lại mặc kệ cho cậu ấy muốn làm gì thì làm, phiền phức gì cũng để trong lòng" và cũng không do dự nói rằng "Tôi hối tiếc người con trai ấy, hối tiếc tuổi trẻ của mình." 

Ngày tốt nghiệp đại học, trên tay Hwang Minhyun ngoài tấm bằng của anh, còn có của một người khác - Kang Eui Geon. Không tới lớp buổi nào mà cũng tốt nghiệp được, cậu quả là lợi hại nha, tất nhiên Hwang Minhyun chẳng bao giờ biết lý do vì sao.


Sao Eui Geon mãi chưa tới nhỉ, ngày hôm nay rất quan trọng đấy? Thường ngày cậu ấy nhanh nhẹn lắm mà? Còn bám dính lấy anh nữa. Hay là cậu ấy ngủ quên? Nhớ lại mấy lần cậu ngủ gật trong thư viện, anh càng khẳng định điều mình nghĩ là đúng, ung dung đi tới chỗ giáo sư. Ở một khoảng khắc rất nhỏ thôi, anh cảm thấy lo lắng cho cậu, nhưng đề án mà giáo sư Ha đưa cho anh đã lấn át sự lo lắng ít ỏi đó.


Đêm đó... bầu trời đón nhận thêm một vì tinh tú mới, sắc xanh nhạt mà nó tỏa ra khiến những tinh tú bên cạnh phải khiêm nhường.


...

  Y tá vén rèm cửa phòng bệnh, những tia nắng đầu hạ tinh nghịch chiếu qua cửa kính của cửa sổ, Eui Geon vô thức nhíu mắt lại. Y tá hơi hoảng, đến bên giường bệnh của cậu.  

 "Em không sao chứ? Chị kéo rèm cửa xuống nhé"

Nhìn Kang Eui Geon, cô y tá không khỏi đau lòng thay. Bao nhiêu năm công tác, gặp đủ thứ bệnh quái ác, nan y, nhưng ít ra người bệnh cũng là người già cả hoặc có gia đình chăm sóc. Còn cậu trai này, rõ là ở phòng bệnh VIP nhưng không thấy gia đình chăm sóc, cũng không thấy bạn bè tới thăm, tuổi trẻ của cậu ấy mới bắt đầu thôi mà.

HwangNiel | Những gì chúng ta đã bỏ lỡWhere stories live. Discover now