mistletoe.

108 8 0
                                    

          anh nhớ khi ấy, bầu trời New York âm u lạ, một chút rực rỡ cuối ngày ngấm tắt sau bóng mây.

          mùi đất, mùi cỏ âm ẩm làm Steve cảm thấy ngứa ngáy cánh mũi, dù anh chẳng biết chúng từ đâu ra, giữa tòa nhà anh bắt gặp gã đang lén lút ôm trong tay cái gì đó, trông như một đống nhánh cây được buộc vào nhau bằng một sợi ruy băng đỏ bóng. Steve hỏi gã, đó là cái gì đấy. Tony giật mình và luống cuống, trông gã như một đứa trẻ bị người lớn bắt gặp khi đang làm một chuyện gì đó bí mật lắm.

          "là tầm gửi", Tony trả lời rồi chạy phéng đi mất. Mặt gã ửng đỏ mà anh chả biết lí do.

           anh nhớ Tony thích uống cafe, không đường, đen sậm. Anh từng thử một ngụm, và đã phun cả ra vì nó đắng, nó giống vị cuộc sống, anh bảo vậy, và Tony chỉ cười; nhưng Steve lại nghĩ, nó giống màu mắt của Tony hơn. Nhưng chúng không đắng. Chúng xinh đẹp và khiến anh tan chảy mỗi khi đắm chìm vào đôi mắt màu cafe buổi sáng ấy. Ôi, anh yêu chúng hơn bao giờ hết, thứ ánh sáng đẹp đẽ ánh lên từ đáy mắt Tony.

             anh nhớ cuối năm, giữa gió rét và tuyết rơi dữ dội, Tony chủ động hẹn anh một bữa tối lãng mạn dịp giáng sinh, tại tháp Stark và dưới nhánh tầm gửi.

            nhưng khi ấy, lại tập họp đội đột xuất. Cả đội về rất trễ và Steve bị thương, Tony cuống cuồng lên băng bó cho anh

            lúc đó, Steve chả hiểu gì cả, vì Tony có vẻ thất vọng lắm. Nhưng gã cũng im lặng rời đi. Và cả hai dường như bị cuống vào guồng quay của những trận chiến sau đó, đến mức quên bẵng đi lời hẹn đêm giáng sinh.

            và rồi anh nhớ, nội chiến, nó cướp đi nhiều thứ, bao gồm cả gã thiên tài ấy, cả yêu dấu đời anh.

            vị captain thỉnh thoảng hay ngồi giữa tháp Stark, cuộn tròn trên sofa mỗi khi cơn mưa đổ xuống lòng thành phố như trút nước, bấu víu vào những mùi hương quen thuộc từ hồi còn lăn lộn trên chiến trường. Steve nhớ lại những khoảnh khắc xưa, xa hơn thế chiến và gần hơn hiện tại, để rồi không thể nhận ra bản thân đang ở nơi nào.

            anh lạc lõng, anh vô định, anh như một nhịp lỗi mà bánh xe thời đại vô tình trật đi. Và anh nhìn thấy gã ở đó. Đã yêu và hết yêu. Đã thương và quên cách thương. Những mối tình ngắn ngủi cứ trôi đi trong yên lặng. Vậy mà anh chưa từng thấy gã một lần khóc.

            anh xuống phòng lap, căn phòng giờ đây yên ắng vắng lặng, trái ngược hẳn người chủ cũ của nó.

           nhánh tầm gửi ở trên bàn. Héo mòn và rơi rụng. Cạnh chiếc khiên.

           Steve chợt nhận ra, trong một khoảnh khắc anh chênh vênh giữa đôi mắt lấp lánh của Tony trong quá khứ và câu hỏi vì sao Tony chưa bao giờ khóc,

có lẽ,

có lẽ, nước mắt của em cạn rồi.

__________________

End.

🎉 Bạn đã đọc xong [ stony | drabble ] tầm gửi. 🎉
[ stony | drabble ] tầm gửi. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ