Chương 4

1.4K 19 0
                                    

Editor: hungtuquy

Mạnh Dao đem thuốc mà Mạnh Hoài An vừa đưa, không thể cô phụ tâm ý của chú được!

Nàng một bên uống thuốc, một bên nhìn cửa phòng đóng chặt, khóe miệng là ngăn không được ý cười.

Ở ngoài cửa, cô như hổ rình mồi; ở trong cử, hắn hổ thẹn đah đầu. Mạnh Hoài An nằm ở trên giường, lỗ tai phiếm hồng.

Hắn không biết người khác hôn môi là có cảm giác gì, chỉ cảm thấy cùng tiểu chất nữ hôn môi, khi hắn nếm môi cô cảm thấy rất là ngọt ngào, thơm thơm.
Không được! Cô là cháu gái hắn, hắn không thể có suy nghĩ như vậy, bọn họ là không có khả năng, lần này chỉ là ngoài ý muốn. Kiểm điểm lại bản thân, yên lặng bình phục tâm tình.

Qua một hồi lâu, tim đập nhanh mới vững vàng bình tĩnh, hắn cảm thấy hắn cùng Dao Dao nên bảo trì khoảng cách, như thế hắn sẽ làm tốt nhiệm vụ của một người chú nên làm!

Ở phòng khách Mạnh Dao không biết hắn đã âm thầm làm ra cái quyết định gì. Mạnh Dao thấy Mạnh Hoài An không ra phòng, chính mình xem TV, liền muốn ngủ.

Mạnh Hoài An ở trong phòng nghe ngóng, nghe được Dao Dao rửa mặt xong về phòng đóng cửa, lặng lẽ mở cửa ra, lén lút đi tắm rửa.

Hắn tắm thực mau, giống như là chiến đấu với cái gì, sau đó phóng nhẹ bước chân vào phònh.

Hắn cho rằng bộ dáng nơm nớp lo sợ của hắn sẽ không ai thấy, không nghĩ tới người nào đó giảo hoạt nhìn qua khe cửa xem toàn bộ hành động của hắn, cô biết đây là do hắn thẹn thùng!

Một đêm yên bình không có việc gì. Ngày hôm sau, Mạnh Dao phát hiện chú nhỏ đặc biệt khôi hài. Thời điểm ăn cơm, Mạnh Dao ngồi xuống bên cạnh Mạnh Hoài An, hắn liền như có lửa đốt mông đứng nhanh dậy, ngồi cách cô rất xa.

Mạnh Dao ra vẻ kinh ngạc, trên mặt là biểu tình tổn thương, nam nhân thấy cũng là có khổ nói không nên lời, yên lặng lùa cơm, không nói lời nào.

Giữa trưa Mạnh Dao tự mình nấu cơm. Mạnh Hoài An thấy cô chính mình lại muốn xắt rau xào rau rửa chén, có điểm nhịn không được muốn giúp cô, vẫn là cách cô rất xa nói chuyện, "Mạnh Dao, ta giúp ngươi xắt rau!"

Mạnh Dao tức giận khi nghe hắn không gọi mình là Dao Dao nữa, nhìn nhìn hắn lại nhịn không được quan tâm, cũng không nghĩ cứ như vậy làm hắn bình yên, cố ý bướng bỉnh nói, "Không được, chú nủo, ta chính mình có thể, không nhọc ngài làm việc!" Chỉ là vừa quay qua nấu cơm liền yên lặng chửi thầm, ngươi có thể ngược ta, ta cũng có thể ngược ngươi!

Tuy rằng đây là Mạnh Hoài An muốn bảo trì khoảng cách, chính là khi nghe được cháu gái nói lời xa cách như vậy, vẫn là rất khổ sở, hắn không biết chính mình là bị làm sao? Khóe môi cong lên một mạt châm chọc mỉm cười.

Hắn yên lặng rời khỏi phòng bếp, không muốn cô phiền lòng. Mạnh Hoài An ở phòng khách tâm phiền ý loạn nhìn tin tức.

Bỗng nhiên, từ trong phòng bếp có nhiều thêm từng trận mùi hương, làm hắn thực chờ mong cơm mà Mạnh Dao làm.

Hắn không nói lời nào là muốn giúp đỡ cả, Dao Dao đem đồ ăn cùng cơm dọn xong. Mạnh Dao làm đồ ăn giống như ngày hôm qua, cô nhưng thật ra không muốn làm giống nhau, chính là cô là người mới học nấu cơm làm sao có thể làm món khác thật ngon đây? Chỉ có thể về sau làm.

Hai người đều yên lặng ăn cơm, Mạnh Dao xem chú nhỏ cũng không đánh giá cơm mà mình làm, có điểm không cao hứng, không nhin được nói, "Chú nhỏ, ta làm đồ ăn thế nào? ăn có ngon không?" Trên mặt cũng không cười, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc hỏi.

Mạnh Hoài An nhìn khuôn mặt trước giờ luôn hoạt bát đáng yêu bây giờ lại trưng ra bộ mặt than, có điểm buồn cười, liều mạng ngăn chặn khóe miệng muốn lộ ra tươi cười, thanh thanh nói, "Cũng tạm.. Còn kém một chút đi ~" hắn nói xong trong lòng cười to không ngừng.

Mạnh Dao xem Mạnh Hoài An thế nhưng cũng sẽ giễu cợt mình, tay gắp đồ ăn lia lịa, mùi thơm bốc lên, liền biết hắn là miệng chê nhưng thân thể lại thành thật. Nàng cũng yên lặng ở trong lòng cười cười.

Cơm trưa qua đi, Mạnh Dao ăn uống rất ít, đồ ăn liền không còn, như đang vả vô mặt người nào đó. Ăn cơm trưa xong, thấy hắn nghỉ ngơi, Mạnh Dao hỏi, "Chú nhot, người hôm nay có bận không, đợi lát nữa chúng ta đi công viên giải trí chơi được không?"

Nam nhân cao lãnh tự hỏi một chút liền nói, "Cũng tốt.., dọn dẹp một chút đồ vật, liền đi thôi." Này là do hắn hứa sẽ dẫn cô đi chơi, làm chú không thể nói mà không giữ lời!

"Nga, hảo, chú nhỏ chờ chút, ta trang điểm một lát." Nói xong liền hoan hô nhảy nhót vào phòng .

Chỉ có người nào đó đang rối loạn với quyết định ngu ngốc do lúc nãy nhất thời mềm lòng, thôi, thực hiện hứa hẹn, vẫn là nên đi! Chỉ là hắn không biết tại sao tim lại đập nhanh như vậy?

Mạnh Dao đem tủ quần áo lấy hết quần áo ra, bởi vì hiện tại mới vừa tiến vào mùa thu, trời vẫn là có chút nóng, cuối cùng chọn trúng một bộ quần áo vàng nhạt tới đầu gối.

Váy liền áo, mặc vào, hiện lên cô gái thanh thuần xinh đẹp!

Cô có màu da trắng nõn, da như ngưng chi, phía trước bị nguyên chủ trang điểm loè loẹt nên không nhận ra vẻ mặt, hiện tại là cười yểm như một tiểu mỹ nhân

[Mau xuyên] [ edit] Thỏ ngọcWhere stories live. Discover now