Chương 2

234 16 0
                                    

Bên ngoài thật lạnh, nhiệt nóng trong cơ thể rất nhanh đã hạ xuống, Bùi Tự kéo lại quần áo trước đó bị vạch ra, đôi môi trắng hơi hơi run lên. Đoạn Ninh Trầm đã nhận ra động tĩnh của y, khó được lúc nhu tình mà an ủi: “Đừng sợ, bổn…… Ta không phải người xấu. Ta sẽ cứu ngươi ra ngoài.”

Bùi Tự khó khăn phân ra một tia ý thức, mày hơi nhíu lại khó ai có thể thấy. Ma đầu hình như không biết thân phận của hắn. Tiếp theo, tại sao lại nói “Cứu” ? Chẳng lẽ ma đầu này cho rằng hắn là tiểu quan sao? Ra một kết luận như vậy, y không cảm thấy mình bị mạo phạm, chỉ cảm thấy buồn cười. Y nói: “Ngươi làm sao biết ta muốn ngươi ‘ cứu ’?”

Bọn họ đã ra tường viện, động tĩnh nghe được phía sau chính là hộ viện đang đuổi theo.

“Ngươi có phải bởi vì thiếu tiền mới đi bán thân vào loại địa phương này? Ta có thể cho ngươi tiền.”

Bùi Tự mặt vô biểu tình nói: “Ngươi có nhiều tiền lắm sao?”

Đoạn Ninh Trầm ưỡn thẳng ngực, khiêm tốn nói: “Cũng không hẳn, nhưng muốn nuôi sống một người vẫn đủ.” Trước kia chỉ cảm thấy ma đầu này tự đại, hiện tại phát hiện hắn lại là một ngốc tử. Bùi Tự lạnh lùng nghĩ thầm. Đã đến lúc kết thúc trận trò khôi hài này. Tay phải cầm ám khí, tay trái che miệng, tiếc rằng mới vừa ho một tiếng, Đoạn Ninh Trầm liền dừng bước chân, ngồi xổm xuống, đặt y ở trên đùi, nắm lấy bàn tay lạnh băng của y, đưa nội lực vào. Lại trăm triệu lần không nghĩ tới, hàn khí hạ dần vì nội lực từ bên ngoài rót vào, dần dần cơ thể có xu hướng ổn định lại.

Đồng tử Bùi Tự hơi co lại, trong lòng nhấc lên sóng gió động trời. Nội lực ma đầu này lại có thể áp chế được hàn khí của y! Chỉ tiếc Đoạn Ninh Trầm rót vào một chút, liền thu tay. Nhưng thực rõ ràng chính là, tình huống trong thân thể y đã xu hướng ổn định hơn. “Khá hơn chút nào không?” Đoạn Ninh Trầm một lần nữa ôm y lên.

Trái tim Bùi Tự bởi vì phát hiện trọng đại này, trong ngực bang bang nhảy, gần như tốc độ lưu động máu trong mạch máu đều nhanh hơn. Không có gì hơn so với đang trên tử lộ mà nhìn thấy một đường sinh cơ, càng khiến người kích động. Năm nay bệnh tình càng thêm hung mãnh, khiến y cho rằng chính mình sẽ chết tại mùa đông năm nay. Không ngờ, lại có có hội chuyển mình.

Y kiềm chế chấn động trong lòng, nhàn nhạt mở miệng nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Đoạn Ninh Trầm nghĩ thầm, lúc này mỹ nhân khẳng định rất bất lực. Hắn trấn an nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ phụ trách ngươi. Ta sẽ mang ngươi rời đi, đi Long Ninh. Ngươi biết Long Ninh không?” -  “Không biết.”

“Không sao, ngươi lập tức sẽ đến nơi đó. Đây là một nơi khá tốt!” - “Ừ.” 

Tính tình Bùi Tự không tính là tốt, đối mặt với người đáng ghét, dù trong lòng có tính kế, cũng sẽ không cố tình lấy lòng. Nhưng dù y trả lời cho có lệ, khi Đoạn Ninh Trầm nghe được, lại tưởng rằng khi y ở thanh lâu kia đã thật sự sợ hãi, thần kinh chết lặng. Lòng trắc ẩn lại càng sâu. Mỹ nhân đây là cần hắn bảo hộ!

Một bên hắn phi thân từ hẻm nhỏ lên nóc nhà, một bên nói: “Ngươi yên tâm, ta cùng những người đó không giống nhau, ta sẽ không mưu đồ thân thể ngươi.”

[ĐM/Edit]  Sau khi bị giáo chủ ma giáo bắt đi. Where stories live. Discover now