過去、未来と今。

261 23 0
                                    


Nayuta khẽ nghiêng đầu chớp chớp mắt để thị giác quen dần với ánh sáng hắt vào từ khung cửa sổ đối diện. Âm thanh xung quanh tựa tiếng nhiễu sóng dần trở nên trong trẻo. Em bật người dậy, đặt chân lên sàn nhà lạnh ngắt, máu chưa kịp lưu thông khiến em phải nhờ bức tường đã tróc sơn quá nửa làm bệ đỡ cho từng bước chân vụng về.

Hôm nay là cuối tuần vậy mà hơi ấm vốn dĩ phải ở cạnh em thêm 2 tiếng nữa đã nguội từ lâu. Loạng choạng hướng về phía phòng khách, sự náo nhiệt lạ thường này làm em chột dạ. Chẳng lẽ có người đang bắt nạt Kanata? Lắng nghe thật kĩ từng âm giọng thảnh thót trầm ấm pha lẫn chút thân thương suốt 19 năm qua, em khổ sở lê bước. Dừng chân trước cảnh tượng không ai có thể tin nổi làm em chợt mất nhận thức, tay trượt khỏi bức tường, ngã khuỵ xuống.

Nghe thấy tiếng động, ba người trước mắt em đột ngột im bặt. Sáu con mắt nhìn về phía em, từng người một tăng tốc chạy lại, chìa tay ra đỡ lấy em. Đáp lời Kanata mà em biết, Nayuta từ tốn đứng dậy trên đôi chân nhỏ bé của mình, tay vẫn không buông người anh mà em hết mực tin cậy. Em hoang mang nhìn hai người con lại, một bé trai độ khoảng 7 tuổi với vẻ ngoài đã luôn được khắc sâu trong tâm trí từ thuở ấu thơ, và một anh lớn chẳng rõ bao xuân nhưng vẫn còn khí chất thanh niên, trông quen đến lạ kì.

"Nayuta, em có sao không?".

Kanata dồn hết chú ý vào em, như thể hai người kia chẳng hề tồn tại. Nayuta lắc đầu, đưa tay chỉ về hai cặp mắt đang nhìn mình chăm chăm thay cho câu hỏi kẹt cứng nơi cuống họng. Kanata chỉ nhìn em rồi cúi đầu, em có thể cảm nhận tay anh đang xiết chặt em hơn.

"À...thì...".

Giọng nói trong trẻo như tiếng chuông nhà thờ những năm còn ở trại mồ côi em thường nghe thấy vào buổi chiều cất tiếng, tim em khẽ rung động, bao kí ức đau buồn đều bị cuối trôi, chỉ sót lại những hạt cát vàng dưới trời hoàn hôn cam dịu. Khoảng thời gian thống khổ vất vả ấy, thứ duy nhất tốt đẹp chính là con người đã lâu không gặp hiện đang đứng trước mắt em đây. Cậu nhóc này là mặt trời xua tan mùa đông khắt nghiệt, người mang lại hi vọng, ước mơ, khát khao được sống cho em. Đã bao lâu rồi nhỉ? Nayuta hít một hơi thật sâu, ngăn sự xúc động chực trào, em tự biết người này là ai. Thế còn...

"Để anh giải thích".

Đến phiên giọng nói chẳng mấy xa lạ song có chút khác biệt mở lời. Mái tóc bạch kim lai tím phần đuôi phủ xuống chê mất một bên tai, phần tóc còn lại được buộc lên gọn gàng ngoe nguẩy theo từng nhịp cử động. Người nọ đưa tay xoa đầu em trong tiếng gầm gừ bất bình từ Kanata, được khoảng 3 giây thì anh nổi điên hất tay người cao hơn mình hẳn nửa cái đầu, kéo em ra phía sau lưng che chắn. Đối phương chỉ nhìn Kanata, ra vẻ tiếc nuối rồi cười. Hơi ấm còn vương lại trên đỉnh đầu khiến Nayuta như bị say, mãi đến lúc một trong ba người tiếp tục nói em mới có thể quay trở lại hiện thực.

"Nayuta nghe kĩ nhé...".

Bao thông tin mới chỉ trong một buổi sáng nhỏ làm em choáng váng, nào là khi vừa tỉnh dậy Kanata đã tìm thấy hai tên này ngồi sẵn ở nhà bếp. Bản thân cả hai cũng chẳng hiểu sao lạc được đến đây, và hẳn em cũng nhận ra rồi, đều là Kanata hết. Ở quá khứ và tương lai, bị trôi dạt đến hiện tại (ít nhất là em). Rằng em phải chọn một người được phép ở lại với em, chuyện xảy đến với những người không được chọn thì chả ai biết, cả ba sáng giờ chỉ mới tính đến đó thôi.

【KanaNayu】143-637.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ