Chương 17

2.7K 106 2
                                    

"Không cần phải suy nghĩ thêm" Tôi nói.

Thật ra tôi cũng rất tin vào số mệnh.

Tôi thật sự tin tưởng cái gọi là thiên lý tuần hoàn nhân quả báo ứng. Cho nên lúc đầu vừa biết tin mình bị ung thư, tôi đã nghĩ đến việc kéo Trình Viễn Phong và Tống Hiểu cùng chết chung với mình nhưng một giây sau ý nghĩ đó lại biến mất. Chậm rãi bình tĩnh suy nghĩ, dù sao cũng đã được chủ nghĩa Mác-LêNin tốn công phổ cập nhiều năm như thế, lý trí hiển nhiên vẫn phải còn, cái thể loại giết người này bất luận thế nào tôi cũng không làm ra được. Huống hồ kiếp này làm chuyện xấu, kiếp sau sẽ không thể làm người. Tôi cũng không muốn vì sảng khoái nhất thời mà đem cuộc sống giàu sang phú quý ở kiếp sau ra đánh cược.

Nếu thật sự cùng nhau chết đi thì lúc gặp lại trên cầu Nại Hà, không phải bọn họ cũng sẽ đem tôi ra chọc tôi tức chết thêm một lần nữa sao. Tôi thật sự sợ nhỡ đâu lúc đi đầu thai Tống Hiểu bay lên một cước đạp tôi vào súc sinh đạo*, vậy chẳng phải là mất nhiều hơn được hay sao? Một khi bạn đã tin vào số mệnh, thì tự khắc cũng sẽ băn khoăn rất nhiều, thà rằng tin tưởng vào báo ứng cũng không muốn tay mình dính máu tanh.

*một cửa đi đầu thai thành động vật.

"Tôi muốn thêm một yêu cầu nữa vào bản hiệp nghị này." Tưởng Lỗi nói, "Nội tạng của anh ấy được cấy ghép cho ai, tôi sẽ là người quyết định."

"Chuyện này......" Hai người quay mặt nhìn nhau, chờ tôi lên tiếng.

Tôi thở dài, nói: "Như vậy cũng được."

Quyết định xong rồi, tôi nhanh chóng ký tên vào bản đề nghị.

Tiễn hai người đó về xong Tưởng Lỗi vẫn rầu rĩ không vui, bà xã gọi điện tới mà tâm trạng hắn cũng không khá lên là bao. Tôi nhún vai đi lên lầu thay đồ, sau đó đi đến trước mặt hắn cầm chìa khoái xe lên nói: "Đi thôi, lão gia mang ngươi ra ngoài giải sầu."

"Hả?" Hắn trợn to hai mắt đầy ngạc nhiên.

"Tốt xấu gì lão gia đây cũng được coi là người bản địa, trước giờ ngươi chưa từng đi khám phá các góc ngách ở nơi này đúng không? Đi thôi, để lão gia mang ngươi ra ngoài mở mang kiến thức."

Năm 12 tuổi tôi mới chuyển đến đây, trường đại học ba tôi dạy nằm ở thành phố này nên tôi đương nhiên cũng phải đi theo đến. So với một Trình Viễn Phong sinh ra và lớn lên ở nơi này, những địa điểm bí mật mà tôi biết cũng không tính là gì.

Tưởng Lỗi ngăn tôi lại đuổi tôi qua bên ghế phụ, tôi mặc kệ hắn cản nhảy vào trong ghế lái giữ chặt thắt đai an toàn sống chết không buông, hắn cũng chỉ có thể từ bỏ. Hắn ngồi ở ghế phụ, không ngắm phong cảnh ở bên ngoài mà chỉ chăm chăm nhìn vào tôi, đem hai hàm răng cắn lại phát ra tiếng kêu khanh khách, thiếu điều sợ tôi không nghe thấy.

Lúc chúng tôi đến nơi đã là xế chiều bầu trời cũng dần dần tối lại, xe cũng đã được phép tiến vào bên trong nội thành. Trong phố ăn vặt có một cửa hàng bánh bao nhỏ hương vị chính gốc Hàng Châu, còn có canh miến huyết vịt Nam Kinh ăn cùng các loại đồ ăn kèm, những món này tôi đều rất thích. Kiếm xong chỗ đậu xe, cả hai chầm chậm tản bộ trong khu phố ăn vặt. Đúng là một tháng nay không ra ngoài, có một cửa hàng lớn như vậy khai trương mà tôi cũng không biết. Phía trước là một đám học sinh trung học đang tụ tập cùng nhau chơi trượt ván, nhân lúc đèn xanh còn chưa chuyển màu tôi túm lấy tay Tưởng Lỗi kéo hắn chạy thật nhanh qua đường. Tới bên đối diện tôi dựa mình vào lan can thở không ra hơi, Tưởng Lỗi thấy vậy thì mang tôi ra xỉ nhục.

TÔI SẮP CHẾT RỒI - XA LY TỬWhere stories live. Discover now