Chương 9

7K 551 45
                                    

Kiều Lạc thích ngủ nướng, đặc biệt là lúc biết anh Chu Chu cong thành chữ V ôm cậu vào lòng thì càng không muốn dậy.

Cậu duỗi tay xoa mặt Phó Thức Chu, sờ đến gốc râu vừa nhú mà hắn còn chưa kịp cạo, kết luận: "Anh xem, vẫn có thể ngủ cùng nhau được mà."

Phó Thức Chu sợ đè Kiều Lạc, cả đêm vừa phải dán lên mép giường vừa sợ mình ngã xuống, cả đêm ngủ như xiếc đi trên dây, quả thực nhọc lòng.

Hắn đẩy người vào trong, còn mình thì xoay người ngồi dậy, đen mặt nói: "Có gì mà có? Eo anh muốn đứt luôn rồi."

Kiều Lạc bò dậy theo, một tay xoa đôi mắt còn ngái ngủ một tay sờ eo Phó Thức Chu: "Em xoa xoa cho anh."

Mới sớm ngày ra, xoa gì mà xoa.

Phó Thức Chu kéo tay Kiều Lạc ra đứng lên, cảnh cáo: "Tối nay mà lại quấy đòi ngủ cùng anh, anh trả em về nhà luôn."

Kiều Lạc đáng thương vô cùng nhìn Phó Thức Chu, dài giọng hỏi: "Sao anh lại dữ thế, hôm qua lúc em bị dọa tỉnh, không phải anh còn dỗ em sao!"

Phó Thức Chu nghẹn lời, sau đó nhanh chóng sầm mặt nói: "Em nằm mơ rồi!"

Tuy rằng trong phòng mở điều hòa không khô nóng như mùa hè bên ngoài, nhưng vì nép trong ngực Phó Thức Chu nên khuôn mặt Kiều Lạc vẫn đỏ bừng, mê man trừng đôi mắt đượm hơi nước vì vừa mới dậy. Nhưng cậu vẫn chắc chắn rằng mình không nằm mơ! Anh Chu Chu của cậu đặc biệt dịu dàng đặc biệt nhẹ nhàng dỗ cậu. Cậu tủi thân lắm, vừa định nói chuyện đã bị Phó Thức Chu cắt ngang.

Phó Thức Chu cầm quần áo vào phòng tắm hôm qua bị Kiều Lạc chê bai quá nhỏ, lúc đóng cửa còn ném ra một câu: "Đừng làm nũng, vô dụng."

Kiều Lạc "Ò" một tiếng, cuốn chăn bò lại về giường, vểnh chân lấy điện thoại ra tiếp tục chơi game.

Cho đến khi cửa phòng tắm bật mở, Phó Thức Chu bước ra, trong tay cầm...

Thiếu chút nữa Kiều Lạc đã nhảy dựng trên giường.

Trong tay Phó Thức Chu cầm một thứ màu xám nhạt, thuần cotton, một khối vải nho nhỏ...

Là quần lót của cậu!

Kiều Lạc nói không lưu loát nổi: "Anh Chu Chu anh anh anh, em em em, anh lấy quần lót của em, em làm gì?"

Phó Thức Chu đen mặt liếc cậu: "Tắm rửa xong còn không biết giặt, ném trong kia không phải là chờ anh giặt cho em à?"

Kiều Lạc: "..."

Để Phó Thức Chu tự tay giặt đồ cá nhân của mình, quá quá quá quá quá ngượng đi!

Kiều Lạc ngượng đến đỏ cả mặt, đầu vùi vào gối, chân đập uỳnh uỵch thét lên: "Aaaaaaa tại sao anh không gọi em vào tự giặt!"

Phó Thức Chu lau khô tay, bới cậu từ dưới gối ra: "Đừng hét, dậy ăn cơm."

Mặt Kiều Lạc vẫn đỏ rực, ăn sáng xong vẫn chưa hết. Đôi mắt nhìn thấy quần lót nhỏ bay ở ban công lại đỏ một lúc, cứ nhìn lại đỏ, càng xem càng đỏ. Vậy là buổi tối, Kiều Lạc trong phòng tắm, mình còn chưa tắm đã giặt sạch quần lót trước.

[Edit] Phản ứng giới đoạnWhere stories live. Discover now