Chương 7

104 3 0
                                    


Dựng xe máy xong, tháo mũ bảo hiểm trên đầu xuống treo trên tay lái, Kazuha giống như ăn trộm chạy vào cửa chính Hattori gia, từ từ lên lầu, trở lại phòng của Heiji.

Cô mới vừa đóng cửa lại, đã nghe thấy "ba" một tiếng nhẹ vang lên, tiếp theo, phòng tối đen như mực đột nhiên sáng choang, cô bị kinh sợ hít vào một hơi, chợt xoay người, liền thấy gương mặt tuấn tú của Heiji phóng đại trước mặt, cô không nhịn được thét chói tai.

Nhưng tiếng thét chói tai của cô mới vừa phát ra, miệng liền bị Heiji bưng kín. Heiji nhíu chặt mày liếc nhìn cô, không vui nói: "Em hét cái gì vậy? Ngộ nhỡ đánh thức ông nội cùng Mamoru thì làm thế nào?"

Thật là, anh rất đáng sợ sao? Nhìn dáng vẻ cô như nhìn thấy quỷ, làm anh rất khó chịu.

Rốt cuộc cũng thấy rõ ràng người đột nhiên xuất hiện trước mắt cô là Heiji, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tức giận giơ tay lên đẩy bàn tay che miệng cô của anh ra, vỗ ngực oán giận nói: "Anh làm em sợ muốn chết!"

"Nhìn bộ dạng em nhát gan như vậy, có phải làm việc gì trái với lương tâm rồi hay không hả?" Ánh mắt Heiji âm trầm nhìn chằm chằm vào cô.

Cô lập tức trở mặt, "Ai làm việc trái với lương tâm hả ? Kazuha em làm việc luôn luôn quang minh chính đại, cho tới bây giờ đều không làm việc trái với lương tâm, ngược lại là anh đó, đã trễ thế này không ngủ đi, ở chỗ này giả quỷ dọa người, em thấy anh mới làm việc trái với lương tâm."

Heiji âm trầm cười một tiếng, đưa tay ra, đem cô vây ở giữa cánh cửa và mình, hơi cúi đầu quan sát cô, "Em cũng biết đã muộn rồi sao, vừa đi đâu về?" Anh buộc cô thẳng thắn nói chuyện với mình.

"Em. . . . . ." Con ngươi Kazuha đảo vòng quanh, cô thật sự không muốn cho anh biết chuyện mình chăm sóc bà, ai biết người này khi biết cô dùng nhiều tiền như vậy để chăm sóc một bà lão không liên quan có thể đổi ý đem tiền rút lại hay không.

"Em cái gì? Nói a, anh đang đợi em trả lời."

"Em. . . . . . đi thăm một người bạn cũ, đúng, bạn cũ!" Cô lắp bắp nói một câu, bất chợt con mắt đảo một vòng, bỏ qua hốt hoảng vừa rồi, mạnh mẽ đẩy anh ra, hai tay chống nạnh, làm ra bộ dáng cọp mẹ, lớn tiếng nói: "Anh muốn biết em đi chỗ nào làm gì, chẳng lẽ em đi ra ngoài còn phải báo cáo với anh sao?"

Heiji nghiêm túc gật đầu, "Không sai, em ra ngoài phải báo cáo lại với anh!"

"Tại sao?"

"Chỉ bằng anh là chồng em!" Lý do này đủ đầy đủ rồi chứ.

"Ha ha, ha ha. . . . . ." Kazuha ngửa đầu cười khan hai tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, thở phì phò, "Anh chỉ là chồng trên danh nghĩa của em, trên hiệp nghị mà thôi, căn bản cũng không có tư cách quản em đi đâu!" Mặc dù khi nghe anh nói anh chính là chồng cô, trong lòng cô một cảm giác hạnh phúc bỗng nhiên xông ra, nhưng rất nhanh cái cảm giác hạnh phúc này liền bị những chuyện trong lòng trước kia gạt bỏ.

Cô cũng không quên, giữa cô và anh còn có một phần hiệp nghị, mặc dù trong khoảng thời gian này quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm, nhưng cô cũng không dám tự mình đa tình, cho là Heiji cái người đàn ông mắt cao hơn đầu này sẽ giống cô, không biết từ lúc nào cô đã bất tri bất giác yêu anh.

Nghĩ đến sẽ có một ngày hai người chia tay, cô liền cảm thấy tâm vô cùng đau, đau đến như muốn chết đi vậy, nhưng tình yêu của cô không hèn mọn đến mức phải cầu xin người khác thương hại.

Nếu như trong tình cảm, nỗ lực vun đắp chỉ có một mình cô mà thôi, thì cô tình nguyện lựa chọn rời xa, cũng sẽ không quỳ rạp xuống chân anh, hy vọng anh sẽ thương xót cô.

"Hiệp nghị?" Nghe hai chữ này, trong tim Heiji bỗng nhiên dâng lên một cảm giác tức giận.

Hai người bọn họ cũng không biết ở trên giường đã lăn qua lăn lại bao nhiêu lần, cô đến bây giờ vẫn còn đem vài phần hiệp nghị này nói ra, người phụ nữ này là kẻ ngu sao? Đem tình cảm thật lòng của anh coi như không có gì. Không chỉ như vậy, anh còn nghĩ sẽ bỏ ra thời gian cả đời đối xử tốt với cô thì lời nói này của cô có bao nhiêu đả thương người.

Kazuha bị tiếng hô của anh làm sợ hết hồn, trong âm thanh kia tràn đầy chất vấn cùng tức giận. Dường như. . . . . . Dường như trong lúc vô tình cô đã làm tổn thương tới tấm chân tình của anh.

Nhưng rất nhanh, cô liền gạt bỏ suy đoán này, làm sao có thể? Heiji. . . . . . Anh làm sao có thể sẽ giống cô thích anh, đi thích cô? Nghĩ đến sự khác biệt thân thế giữa hai người, cùng với địa vị cách quá xa, quá nhiều ngăn cản xảy ra.

Hơn nữa trải qua nhiều ngày chung sống, cô phát hiện anh ưu tú tuyệt đối không chỉ một hai kiểu. Anh là một người trẻ tuổi đầy hứa hẹn, hơn nữa về mặt sự nghiệp có thể xưng là nhân tài kiệt xuất, là người đàn ông kim cương, bạch mã hoàng tử, làm sao có thể sẽ yêu thích một người mẹ đơn thân, hơn nữa còn lôi thôi đến không có thuốc chữa như cô? Nghĩ tới đây, tâm lý đã đánh bại tự tin trước kia, "Không sai, hiệp nghị của chúng ta tổng cộng là tám mục, mỗi một mục em đều nhớ rất rõ ràng, trong đó cũng không có cái quy định nào nói là em đi đâu cũng đều phải báo cáo với anh!"

[Chuyển ver]Chồng xấu đến quấy rối - HeikazWhere stories live. Discover now