Chương 3: Ở đây khắp nơi đều là trận chiến (2)

707 51 0
                                    

2.

Nặc Bố ngăn cô không được, nhìn Ôn Hạ đằng đằng sát khí lao về phía trước, nơi cảnh sát thường làm việc.

Không đợi Ôn Hiểu nhấc chân đạp cửa, đột nhiên có người từ bên trong mở cánh cửa gỗ ra, Lệ Trạch Xuyên mặc cảnh phục chỉnh tề ra lệnh cho cảnh sát lên xe, Ôn Hạ dừng lại ở phía trước hỏi anh có chuyện gì xảy ra.

Lệ Trạch Xuyên liếc nhìn cô nói: "Có người dân chăn nuôi báo phát hiện vết máu cùng xác linh dương được tìm thấy gần hồ Kasai ở đây, nghi ngờ có liên quan đến hoạt động săn trộm. Cảnh sát được cử đi đêm nay!"

Ôn Hạ bỏ hết suy nghĩ vui đùa nói: "Để em đi lấy hộp thuốc."

Lệ Trạch Xuyên gật đầu: "Động tác mau chút, nắm chắc thời gian."

Tây Trát ở lại, Nặc Bố lái xe jeep chở Liền Khải cùng người chăn gia súc báo cáo dẫn đường. Ôn Hạ ngồi ở ghế sau chiếc Hummer ôm hộp thuốc cùng chú chó ngao Tây Tạng to lớn, Kha Liệt ngồi ở ghế lái phụ, Lệ Trạch Xuyên lái xe.

Ngay khi Ôn Hạ ngồi xuống vững vàng, Lệ Trạch Xuyên liền ném thứ gì đó về phía cô, Ôn Hạ vội vàng đưa tay bắt lấy, lúc ôm vào lòng mới nhận ra thứ anh ném là một đôi ủng đi bộ đường dài.

Lệ Trạch Xuyên nói mà không quay đầu lại: "Đôi bốt quân sự ngắn trên chân em không phải được thiết kế đặc biệt cho những vùng lạnh giá. Cái này không thấm nước lại ấm áp, đi cái này vào."

Nếu Liền Khải ngồi ở ghế phụ, anh ta chắc chắn sẽ nói đùa chêm thêm câu: "Đôi ủng ngắn này là thứ tốt đấy. Đại Xuyên đặc biệt dặn dò người mua m chúng từ cửa hàng quân sự tốt nhất trên thành phố. Tiền cậu ấy tự bỏ, đồ vô giá."

Nhưng người chứng kiến ​​tất cả những điều này lại là Kha Liệt, vị này trời sinh vốn đã ít nói cũng không thèm liếc mắt một cái, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe, đắm chìm trong thế giới của chính mình.

Xe chạy một mạch theo hướng mặt trời lặn, trời cũng dần nhá nhem. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những con thú hoang với hình dạng cường tráng chạy vụt qua tầm mắt, phía sau đầy khói bụi bay mịt mù, Ôn Hạ tựa vào cửa kính ô tô nhìn hăng say: "Là linh dương Tây Tạng sao?"

Kha Liệt quay đầu lại liếc mắt nhìn nói: "Là lừa hoang Tây Tạng. Lừa hoang rất thông minh, có thể đào nước bằng chân trước. Thỉnh thoảng linh dương Tây Tạng sẽ đi theo lừa hoang kiếm nước uống. Lừa hoang cũng rất nghịch ngợm không sợ sinh con, thích đua với ô tô. Trong một lần đi tuần trên núi, Đại Xuyên cùng lừa hoang so tài, một chiếc ô tô bị một đàn lừa đuổi theo, lái xe hơn mười cây số trên hoang mạc. Lão trạm trưởng giận đến mức tăng huyết áp, liền mắng cho một trận."

Hiếm khi Kha Liệt có thể nói nhiều như vậy trong một hơi, nét mặt sắc bén giữa hai hàng lông mày của anh ta mờ đi, có vẻ đang thoải mái thả lòng.

[EDIT/HOÀN] MINH XUYÊN CÓ TRI HẠ - TÔ HẠNH ANWhere stories live. Discover now