Chương 44: Tình tứ trên chỗ ngồi H+

11.6K 582 24
                                    

Xe chạy vào nếp gấp thời gian rất nhanh, lúc tiến lên bầu khí quyển mất mười lăm phút, mười lăm phút này Trình Cẩn cũng không thấy khó chịu, chỉ là ngoài cửa sổ đều là một mảnh tối đen làm cậu có hơi sợ.

Trình Cẩn nắm tay chồng, nhỏ giọng nói: "Nếu ở trong vũ trụ, gặp chuyện ngoài ý muốn thì chúng ta sẽ thế nào hả anh?"

"Biến mất." Lục Đào bình tĩnh đáp càng làm Trình Cẩn hoảng sợ.

"Biến, biến mất?" Cậu lắp bắp.

"Đúng vậy, chiếc xe này và tất cả chúng ta sẽ biến mất, một chút bột cũng không lưu lại." xem vợ nhỏ run sợ đến lợi hại, Lục Đào nở nụ cười, xoa xoa đầu cậu, "Đừng lo, nếp gấp không gian này đã tồn tại một trăm hai mươi năm rồi, trong khoảng thời gian đó chỉ xuất hiện một sự cố, cách đây đã một trăm mười năm. Nói cách khác, xe thông hành đã an toàn chạy vào vũ trụ trong một trăm mười năm, nên chúng ta cũng không gặp xui đâu."

Trình Cẩn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt chuyển thành sùng bái, "Ông xã, anh hiểu biết thật sâu rộng!"

Thượng tướng đại nhân cười một chút, lại nói: "Bởi vì sự cố trước kia, đoàn tàu như này xém nữa bị tiêu hủy, nhưng cuối cùng vẫn được vận hành, nếu không, để đến được tinh cầu Nhật Chiếu, chúng ta phải đi phi thuyền mất nửa tháng."

Những việc này Trình Cẩn chưa từng biết, cậu chỉ chú ý đến một điểm, "Như vậy cũng ổn, nếu đi phi thuyền, chúng ta sẽ dính nhau như hình với bóng rồi."

Khóe miệng tươi cười của Lục Đào chậm rãi hạ xuống, đáy mắt hiện ra một tia phức tạp, trả lời: "Đúng vậy."

Mười lăm phút trôi qua, đoàn tàu chạy ra khỏi nếp gấp không gian, cửa sổ lộ ra ánh sáng. Trình Cẩn vội vàng bò sát tới ngắm nhìn, đầu tiên là thấy một màu trắng chói, sau đó là thấy bóng dáng của thành thị, Vô số toàn nhà cao chọc trời, mắt Trình Cẩn tròn xoe, cảm thán: "Ở đây... Cao quá..."

"Đó là toàn nhà lớn Thế Mậu, chúng ta đang bay trên tinh cầu Mậu Dịch." Tuy rằng Lục Đào không có kí ức với tinh cầu này nhưng vẫn rất hiểu biết, "Tinh cầu Mậu Dịch là tinh cầu có đông dân nhất trong trong bảy mươi hai tinh cầu, tính tổng dân định cư lẫn không là hơn một tỷ rưỡi người, đây là trạm không gian đầu tiên trong lộ trình của chúng ta."

"Một tỷ rưỡi... Thật đông!" tuy rằng đầu óc Trình Cẩn không thông minh, trước kia cũng chỉ dùng để vui chơi nhưng cậu cũng biết tinh cầu đế quốc chỉ có ba ngàn vạn dân cư, so với con số một tỷ rưỡi thì đúng là một sự chênh lệch rất lớn.

Các toàn nhà cao chọc trời thú vị làm Trình Cẩn rất muốn xem kỹ, nếu không phải cửa sổ không thể mở ra, cậu cũng muốn ló đầu ra nhìn. Khoang vợ chồng cậu ngồi là khoang các hành khách thường lui xuống, số người bước lên lại rất ít, chỗ bọn họ ngồi có tính riêng tư cao, giống như một vỏ trứng, Lục Đào đặt ghế tình nhân, cách chỗ ngồi thường rất xa, nếu không tới gần, sẽ không thấy được bọn họ đang làm gì.

Xe lửa dừng lại ở tinh cầu Mậu Dịch mười phút rồi lại tiếp tục khởi hành với tốc độ cao.

Trình Cẩn chỉ mới đến được trạm đầu, hiện tại cách trạm cuối rất xa, không khỏi nôn nóng. Lục Đào nhìn ra tâm tư của vợ, thấp giọng cười cười: "Sao vậy? Cảm thấy lộ trình quá xa?"

{HOÀN} [Đam Mỹ] Đơn Xin Ly Hôn - Vân Gian | edit by Chu Chi Where stories live. Discover now