Chương 6_Bỏ nhà đi bụi và cái kết

2.7K 453 13
                                    

"Tao chán quá bây à, đang bàn cái gì cho tao nghe chung nữa."

Tenki nằm dài trên ghế, miệng nhồm nhoàm nhét đầy bánh, ánh mắt chán đời nhìn đồng bọn đang hội họp bên kia nãy giờ chẳng chịu ngó ngàng tới mình. Từ khi bị teo nhỏ nó cứ như bị cách chức luôn vậy, dù là họp hành hay đi giao dịch gì nó cũng không được tham gia chung, riết ở nhà chỉ ăn với ngủ khiến nó tăng cân vùn vụt rồi đây này. Phạm Thiên tất nhiên chẳng thèm để ý tới Tenki, trước đây nó cũng hữu dụng đấy, nhưng bây giờ với cái cơ thể một mét mốt đó của nó chỉ tổ gây thêm phiền phức thôi chớ có làm được gì. Chưa nói đến việc nếu để thế lực chống đối Phạm Thiên biết chuyện một trong những chủ chốt của họ trở thành như thế này thì trước sau gì chúng cũng sẽ lợi dụng cơ hội để bắt cóc rồi đe dọa nó cho xem, thế nên tốt nhất vẫn là giấu nó tạm một thời gian cho đến khi tìm ra thuốc giải cho rồi.

Bị cho ăn cả một tấn bơ vào mặt, Tenki bĩu môi, thầm chửi thề trong miệng. Một đám dám khinh thường người khác, đã vậy bà đây dỗi luôn, tụi bây mà có gặp nạn cũng đừng hòng réo gọi tên bà làm chi. Tenki chậc lưỡi, nhảy khỏi sô pha rồi hầm hực bỏ đi.

"Này Ten! Mày định đi đâu đấy!?" Sanzu cao giọng hỏi.

Tenki quay lại, phồng má giận dỗi, "Bỏ nhà đi bụi! Tụi bây có để ý tao đâu! Tao dỗi!"

Takeomi ngồi xem giấy tờ, vừa hút thuốc vừa nhàn nhạt cất giọng, "Ờ, đi đâu thì đi, nhớ về trước khi trời tối. Mikey không thấy mày lại nổi điên lên đấy."

"Không liên quan tới tao! Tao ghét hết đám tụi mày!!"

Tenki hét lên một tiếng, sau đó liền lao đầu chạy đi mất hút, để lại Phạm Thiên trong phòng chán nản trút một tiếng thở dài.

"Bộ người nó teo nhỏ nên tính cách cũng trẻ hóa theo luôn hả?" Kakucho mệt mỏi day trán.

Rindou xoa gáy, "Tao thấy khi bình thường nó cũng đã tùy hứng như vậy rồi, cũng không khác là bao."

"Không đi theo nó có ổn không? Cỡ nó bây giờ thì chơi một cú là hốt gọn ơ luôn đấy." Mocchi hỏi.

Kokonoi giơ điện thoại lên, tự tin hất cằm nói, "Khỏi lo. Tao đã cài thiết bị định vị lên áo nó rồi. Chạy có đằng trời cũng không thoát được."

"Ngó bộ Ten nó thoát được rồi." Ran híp mắt, chỉ tay về cái chấm đỏ đang mờ dần rồi tắt phụt trên màn hình điện thoại của Kokonoi, "Nói về công nghệ thì mày không có tuổi so với nó đâu, Koko."

Kokonoi: "..."

Đúng lúc này, Manjiro xuất hiện, thấy cả bọn đang nháo nhào lên liền biết lại có chuyện gì xảy ra rồi và chắc chắn ít nhiều cũng có liên quan đến cô nhóc thanh mai bị teo nhỏ của hắn cho xem.

"Ten đâu rồi? Lại gây chuyện gì nữa à?"

Sanzu gãi đầu, thay mặt đồng bọn thuật lại tình hình, "Bỏ nhà đi bụi, nó nói thế đấy. Chíp định vị Koko gắn trên người nó cũng bị vô hiệu hóa rồi. Giờ thì chả biết nó đi đâu cả."

Manjiro cúi đầu im lặng một lúc như đang suy nghĩ gì đó, sau đó lại đút tay vào túi quần, thong thả từng bước đi ra ngoài.

[Tống Chủ Tokyo Revengers] Linh Vật Mới Nổi Của Phạm ThiênWhere stories live. Discover now