Day 1: Petir

1.1K 90 8
                                    

Petir chuẩn bị tách ra khỏi các nguyên tố khác thì một bàn tay níu lấy mép áo cậu. "Tanah?"

"Để tớ băng bó cho cậu trước." Nguyên tố được nhắc tên quả quyết nói, không có ý định buông Petir ra. "Xong cậu có thể đi."

"Chỉ là vết thương nhẹ-" Cậu ta tính phản đối lại. Tình hình của Cahaya mới là thứ cần được ưu tiên, hơn nữa, khả năng tự hồi phục của nguyên tố sét vẫn luôn rất tốt, thế này đâu có nhằm nhò gì so với những vết thương nặng nề cậu ta từng gặp phải.

"Không. Ngồi xuống." Nó giật chiếc áo vàng, trong khi nhờ Angin đem bộ sơ cứu từ phòng Cahaya ra. Hình như cậu ấy cũng vừa băng bó cho cái đứa nằm lì trong phòng, nếu Petir nhớ không nhầm thì trên tay Cahaya có kha khá vết bỏng.

Đeo găng kín mít rồi mà Tanah vẫn nhận ra, tài thật, cậu ấy để ý đến cả vết xước nhỏ nhất. Nguyên tố sét buộc phải ngoan ngoãn ngồi xuống với bộ mặt cau có, yên lặng cho thủ lĩnh làm việc của cậu ấy. Cậu ta đủ thông minh để biết đây không phải là thời điểm thích hợp để cãi nhau hay làm loạn.

"Nhân tiện," Petir xoay đầu về với các nguyên tố còn lại, "Khi nào Bóng đèn tỉnh, nhắc tớ đập vào đầu nó một phát."

"Cậu tính hành hạ người bệnh à?"

"Không phải hành hạ, nó đáng ăn đòn vì dám làm liều trước mặt tụi mình như thế."

Tanah nhướng mày, siết chặt đoạn băng đang cuộn trên tay của Petir, còn cậu ta thì cố tình làm lơ hành động đấy, "Chờ Cahaya hồi phục xong cậu muốn làm gì thì làm, nó mà xỉu lần nữa thì cậu ăn đòn thay." Nét mặt của nguyên tố đất nhấn mạnh câu nói không cần phát ra mà có: Nhớ kỹ lời tớ.

"Ờ... Như đã định, tớ ca đầu. Mấy cậu về nghỉ trước đi."

Petir vỗ vai hai đứa màu xanh và nâu. Giờ đã muộn, ai cũng mệt mỏi hết. Chúng chỉ trao đổi ánh mắt với nhau một lúc rồi gật đầu, để Petir ở lại chăm sóc Cahaya ngày đầu tiên.

Người duy nhất còn lại nhìn theo bóng người khuất dần đi, cậu ta trở về với không gian của nguyên tố ánh sáng, đóng sầm cửa lại. Tiếng thở dài thườn thượt bật ra từ Petir. Tầm một tiếng trước, cậu ta đã lo tới phát điên cho Cahaya, tới giờ nỗi lo lắng đấy cũng mới chỉ giảm đi được có chút ít. Nếu Petir là một quả bom, cậu ta ước mình có thể phát nổ ngay lúc này cho nhẹ người. Petir sợ, sợ suy nghĩ của chính mình, bởi cậu ta đã tận mắt chứng kiến thấy tia sáng lụi tàn. Nhìn thấy Boboiboy trôi dạt trong vũ trụ.

Trên đường trở về, Petir không dám sử dụng sức mạnh của mình hay chạy với tốc độ nhanh nhất, hơi thở của nguyên tố cậu đang vác theo như giảm từng chút một, nếu mình chạy nhanh quá, cậu ta tan biến thì sao? Petir ghét phải nghĩ đến việc mất đi một ai đó trong số chúng, gia đình của cậu.

Petir và Api, hai nguyên tố được gọi ra gần đây nhất cùng Cahaya được chứng kiến tất cả. Cậu nhớ như in những gì xảy ra trước đó. Một cuộc đột kích, họ đã không phát hiện thiết bị theo dõi bị gắn trên quả cầu năng lượng. Vargoba tàn sát mọi thứ một cách kinh hoàng. Chủ nhân chúng – Boboiboy thành công mở khóa Cahaya lẫn Solar, tia sáng ấy lần đầu tiên xuất hiện và vụt tắt đi trong nháy mắt.

5 Days [Elemental]Where stories live. Discover now