Chương 24

1.8K 172 4
                                    

Triệu Thanh Cốc nghe Quan Hà nói vậy, chế giễu, “Con bắt cá trong sông Nguyệt, mọi người thích thì cứ ra đó bắt, ai cản đâu?!”

Quan Mãn Thương nói xen vào, “Ai chẳng biết mày bắt cá trong sông Nguyệt, nhưng bao nhiêu người bắt thử đều không có, chỉ mình mày bắt được, nhất định là có mẹo gì đó! Mày không nên giấu cả nhà!”

“Trước giờ con chưa từng ra đó đánh cá, hôm nay đi thử ai ngờ may mắn bắt được chứ có mẹo gì đâu!”

Mấy người kia nghe vậy đều nửa tin nửa ngờ. 

Dương Phi Phương đột nhiên thấy trước ngực Triệu Thanh Cốc lộ ra một góc của bịch kẹo đường, lập tức kêu lên, “Trời ơi! Thanh Cốc chắc là bán cá được nhiều tiền lắm đúng không, có cả tiền mua kẹo ăn luôn cơ mà!”

Mấy người còn lại nhìn theo ánh mắt Dương Phi Phương quả nhiên thấy trong ngực Triệu Thanh Cốc có giấu đồ.

Triệu Thanh Cốc thản nhiên đáp, “Con mua cho Tiểu Viễn ăn vặt, bởi vì Tiểu Viễn chẳng được cha mẹ mua kẹo cho ăn.”

Bọn nhỏ trong nhà vừa nghe thấy có kẹo đường, nước miếng lập tức trào ra, mắt sáng rỡ nhìn Triệu Thanh Cốc. diễn. đangvkjklên;q;úy.đôn  Lý Nguyệt Chi đẩy Quan Thái Tinh và Quan Thái Cúc, “Mau qua xin anh Thanh Cốc kẹo ăn kìa!”

Quan Thái Tinh vui vẻ chạy tới trước mặt Triệu Thanh Cốc, xòe tay, nói, “Anh Thanh Cốc, cho em  kẹo đi!” 

Triệu Thanh Cốc mặc dù giận người nhà họ Quan nhưng mấy đứa nhỏ này cũng không có lỗi lầm gì ghê gớm, bèn xé túi kẹo ra, bóc hai cục thả vào tay Quan Thái Tinh.

Triệu Tú Liên thấy Quan Thái Tinh xin được kẹo, lập tức đẩy hai đứa con của mình qua. Mấy đứa nhỏ xúm lại xung quanh Triệu Thanh Cốc. Triệu Thanh Cốc đều phát đều cho mỗi đứa hai cục.

Quan Thái Minh vốn lớn hơn Triệu Thanh Cốc nhưng Triệu Thanh Cốc vẫn cho hai cục kẹo. 

Vừa nhận được kẹo, Quan Thái Minh lập tức bóc giấy gói ra, bỏ hết cả hai cục vào trong miệng nhai rồn rột.

Phát kẹo cho mấy đứa nhỏ xong, Triệu Thanh Cốc lập tức cất kỹ túi kẹo vào trong ngực. Dương Phi Phương vốn đang trông mong mình cũng được ăn một cục, thấy vậy bĩu môi đến mức muốn lệch cả hàm.

Lý Nguyệt Chi nhìn chằm chằm Triệu Thanh Cốc, hỏi, “Thanh Cốc, bán cá thật sự kiếm được nhiều tiền đúng không?”

“Nhiều gì đâu thím. Một ngày bắt được nhiều lắm là hai con, có bán được hay không lại là chuyện khác.”

Lý Nguyệt Chi lập tức đổi giọng, “Bày đặt! Tao cho mày biết, có người tận mắt nhìn thấy, nói mày bán cá ít nhất cũng được năm tệ.”

Quan Viễn thầm nghĩ: hèn chi bọn họ biết, thì ra là có người lắm chuyện đi tọc mạch.

“Ai nói thì thím cứ tìm người đó mà hỏi. Muốn biết chính xác bán được bao nhiêu thì cứ tự đi bắt thử đi!” Triệu Thanh Cốc nói xong, ôm Quan Viễn bước về phòng riêng.

Quan Mãn Thương lên tiếng, “Cha, thằng nhãi này dám lớn lối như vậy thật sự là thiếu đánh! Chúng ta cứ bắt nó lại đánh cho một trận, bảo đảm ngoan liền!”

[🅡🅔🅤🅟] [Hoàn] Trở lại những năm 80Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ