Chap 8: Một chiếc 'Chiến Thần' mini

2.8K 633 103
                                    

Kể từ khi Takemichi ra tay cứu 2 vợ chồng bán căn tin ở trường, thậm chí ba cậu còn cho họ vay tiền hẹn trả khi nào cũng được. Takemichi ngay lập tức nổi danh khắp cả vùng Shibuya, lên cả báo địa phương với tựa đề:

'Cậu bé 6 tuổi dũng cảm đánh tan bọn côn đồ, cứu giúp người dân gặp khó khăn'.

Mặc dù có bị người lớn mắng một trận té tát, nhưng chung quy vẫn được vinh danh nhận cờ 'Bé khỏe bé ngoan' trước mặt toàn thể các học sinh.

Thật ra Takemichi cũng chẳng muốn bị la đâu, ai đời gần 80 tuổi rồi lại ăn mắng bao giờ. Tất cả là do bản tính anh hùng khó bỏ của cậu, thanh xuân dành hết thời gian đi cứu lũ bạn, ăn 3 phát kẹo đồng rồi vẫn ngang bướng cứu, rồi về già lâu lâu ngứa tay cũng rảnh rang giúp các chú cảnh sát một chân.

Một thói quen ăn sâu vào trong máu.

Nổi tiếng là thế, nhưng hiện tại anh hùng của chúng ta vẫn đang thảnh thơi cầm ly mì gói nóng hổi húp sụp sụp trông đến là ngon lành. Chiếc tivi cũ chiếu bộ phim Doraemon dành cho thiếu nhi cũng khiến một ông già chán đời như Takemichi phải dán mắt không rời.

Ai bảo nó hay quá làm chi??

( những con người đến giờ vẫn coi Doraemon, cho tôi thấy cánh tay của các bạn nào!)

" Takemichi Takemichi!!! Xem tao mang cái gì đến nè!!"

Không cần nhìn, Takemichi cũng biết tiếng la văng vẳng từ cửa nhà vào là đứa nào.

" Nhớ chùi chân cho kĩ rồi mới bước vào đó Shin!"

" Ờ ờ tao biết mà."

Shinichiro ừ vài tiếng, chùi chân vào thảm cho có hình thức rồi bạch bạch chạy vào.

Takemichi để ý ngoài tiếng bước chân của Shinichiro hình như còn tồn tại thêm một ai đó cũng vào nhà cậu nữa.

Shinichiro cười hớn hở, nhào vào ôm chầm lấy Takemichi mà không biết cậu bạn vẫn đang cầm ly mì trên tay.

Ly mì lập tức oanh liệt rớt xuống đất, vương vãi nước cùng sợi mì khắp sàn nhà sạch cóng mẹ cậu mới lau trước khi đi.

Thời gian như ngừng trôi.

Takemichi "...Mày thấy Đồ Long Roi và Ỷ Thiên Chổi cái nào sướng hơn?"

Shinichiro "...Tao xin lỗi. Mày cứ bình tĩnh, còn nước còn tát, đừng lôi hàng nóng ra chứ!!!!"

Takeomi "..." Thằng bạn Shinichiro ghê gớm quá, không dám chọc.

Sau khi tét vài cú vào mông của thằng bạn thân, Takemichi mặt không cảm xúc vứt cây chổi lông gà sang một bên, lùa 2 đứa kia vào một góc phòng như lùa vịt. Cậu mới xách đồ nghề dọn bãi chiến trường do Shinichiro gây ra.

Hai đứa nhóc sợ hãi đứng nép vào cạnh cửa, Shinichiro thì còn hiểu, chứ Takeomi cũng chẳng hiểu nổi tại sao mình lại run cầm cập như vậy. Khí tức của người kia quá khủng bố, như ba mẹ hắn mỗi lần hắn làm vỡ một bình bông cổ có giá trị vài triệu Yên ở nhà, cái kiểu cứ im im làm việc không nói không hỏi rồi ra tay vào phút chót khiến 2 đứa cảm thấy...

Áp lực quá!

Dọn dẹp xong xuôi, cậu ngoắc tay ra hiệu cho 2 cậu nhóc bước vào. Nhìn dáng vẻ khúm núm như sắp bị ăn thịt, Takemichi phì cười:

[Tokyo Revengers/AllTake] Có Thực Mới Vực Được Đạo!!!!!![ Tạm drop]Where stories live. Discover now