Chương 84: Đoản (SE)

445 25 4
                                    

Vách núi tuyệt bích, hàn phong lạnh rung, tiêu tiêu rơi mộc, Hoa Mãn Thiên bay.
Chiêu Đệ nhắm mắt lại, nàng không dám nhìn vách núi phía dưới, bởi vì một giây sau, nàng liền sẽ táng thân ở đây.

Khóe miệng của nàng câu lên một vòng tiếu dung, rất đẹp, đẹp đến kinh ngạc giống phương hoa. Nước mắt nàng rơi xuống, nước mắt trong gió phiêu trôi qua, trong nháy mắt thành bọt biển, một đi không trở lại.
Mã Chiêu Đệ, ngươi đã từng hối hận không. Nàng đã từng hỏi như vậy mình, tại nàng gả cho Khương Tử Nha trở về sau, nàng giúp hắn mang bao phục, vì hắn làm mọi thứ, nàng xem qua hắn có quá nhiều ưu sầu, vì thiên hạ ưu sầu. Nàng tại băng lãnh mà nhìn xuống, nàng có thể lựa chọn cái chết, mang theo con của hắn, cùng rời đi, không còn trở thành gánh nặng của hắn, như vậy, hắn liền có thể một lòng một ý vì thiên hạ bách tính mà nỗ lực, vì chúng sinh thiên hạ, dù sao nàng trong mắt hắn, chỉ là một cái chỉ là một nữ nhân điên.

"Khương Tử Nha, kiếp sau, nguyện ta và chàng không còn gặp nhau!"
Chiêu Đệ thả người nhảy xuống sườn núi, phong thanh ở bên tai rung động, quá khứ hết thảy đều trong đầu càng phát ra rõ ràng, rốt cục, phải kết thúc sao?
"Chiêu đệ! "--
Nàng nghe thấy thanh âm của hắn la lên, nhưng nàng đã không thể quay đầu, trên người hắn đỏ là màu đỏ của hỉ phục, rốt cục để nàng hết hi vọng. Thề non hẹn biển, vĩnh hiệu loan hoàng lời thề lúc trước, bây giờ, chỉ là một thanh khoan tim kiếm.

"Đã làm không được, cần gì phải xem thường hứa hẹn?"

"Chiêu Đệ! "
Hắn tận mắt nhìn thấy nàng nhảy xuống, liều lĩnh theo đuôi nàng cùng nhau nhảy xuống.
Hắn dùng hết công lực, muốn bắt lấy nàng, mắt thấy kia màu đỏ tay áo càng ngày càng gần, cũng không biết sao, nàng lại hạ xuống càng nhanh.
Hắn tuyệt vọng.

Dưới đáy vực, một thân đỏ tươi, tà dương hạ, lại không biết đâu là máu, đâu là màu áo.
Hồng như vậy, đỏ đến giống như hỉ phục trên người hắn, làm hắn đồng dạng cảm nhận được thời gian dài như vậy đến nay, sự tuyệt vọng của nàng cùng đau khổ.

"Bảo bối tướng công......
Không muốn giận ta......
Không muốn không để ý tới ta, ta biết ta không tốt, không giống người khác, cái gì đều không giúp được chàng, sẽ chỉ thêm phiền, chàng có thể mắng ta,
Nhưng chàng đừng không quan tâm ta......
Ta làm sẽ làm canh, cho chàng ăn, ăn xong chúng ta liền làm hòa, có được hay không?
Tướng công......"

Hắn suy nghĩ nhiều thét ra lệnh cho nàng đừng nói nữa, người đều xụi lơ, không ngừng cầu sinh, lại còn đang líu ríu nói cái gì, hắn xông lại, ôm lấy Mã Chiêu Đệ, không nên nói nữa.

"Ta lập tức thay nàng chữa thương! "

Môi mất đi hồng nhuận, kỳ thật cũng không có mở miệng, một chút động đậy cũng không có. Người chết, làm sao có thể nói chuyện?
Trước khi hắn đến ôm nàng, nàng đã tắt thở! Tâm trí hắn đều là thanh âm của nàng.

"Đau quá......" Nàng nói.

"Toàn thân đều đau quá, đau không thể hít thở...... " Nàng nói.

"Ta hận chàng...... " Nàng nói.

"Ta yêu chàng...... " Nàng nói.

"Chiêu Đệ!"

[Edit] Phong Thần Anh Hùng: Thừa Tướng Độc Sủng Tiểu Kiều Thê!Donde viven las historias. Descúbrelo ahora