[JaeWin] Round

132 15 0
                                        

Ranh giới giữa tình bạn và tình yêu là ranh giới mong manh biết bao, Jung Jaehyun đã từng nghĩ như thế trong suốt những năm cấp ba của mình. Với chàng trai như anh, những người bạn xung quanh đều nhanh chóng gỡ bỏ lằn ranh để đến dựa vào lồng ngực anh. Việc đó quá đỗi đơn giản, một chút thủ đoạn, dịu dàng và quan tâm, trong thế gian cô độc này, người ta khao khát những điều ấy đến mức Jung Jaehyun chưa từng thất thủ. Cuộc đi săn nào cũng dễ dàng, người tình nhỏ bé tựa vào khuôn ngực anh nói lời yêu. Như một trò lừa đảo, hơi ấm con người nhàn nhạt, lời nói bên đầu môi, bỗng chốc dối trá và đáng buồn đến mức Jung Jaehyun muốn ngay lập tức đẩy người ấy ra khỏi cơ thể mình. Tại sao họ lại nói yêu anh, dễ dàng đến thế, vô điều kiện đến thế.
Jung Jaehyun đem điều này đến hỏi Đổng Tư Thành, người bạn lớn lên từ nhỏ cùng mình trong khu căn hộ cao cấp phía Tây thành phố. Đổng Tư Thành nhìn vào khoảng không rộng sau khung cửa sổ mở miệng trả lời :
- Vì cậu đẹp.
- Cậu cũng đẹp mà. Jung Jaehyun nhìn ngắm khuôn mặt xinh xắn bàn tay không thể khống chế bám lấy chiếc cằm nhỏ xinh, khẽ xoay mặt cậu về phía mình, rèm mi trên mắt khẽ rung nhè nhẹ, gò má cậu bạn ửng hồng trong ánh nắng.
- Rất đẹp. Jung Jaehyun tán thưởng, Đổng Tư Thành thoát khỏi khống chế trên tay anh, lông mày nhíu lại, đôi mắt phượng sắc bén lườm lại kẻ trêu chọc mình. Kể cả trong lúc tức giận như thế này, Đổng Tư Thành cũng rất đẹp. Đẹp đến mức Jung Jaehyun nghĩ sẽ có một ngày cậu vì nhan sắc này mà biến mất khỏi cuộc đời của Jaehyun.
Mẹ của Jaehyun cũng rất đẹp, bà hiền hậu và dịu dàng, ở bà luôn tràn ngập tình yêu. Nhưng dường như phía Tây mặt trời lặn u tối chẳng thể níu kéo bước chân bà, bà như một nhành cây, bản năng hướng sáng khống chế và khiến bà nhanh chóng bước ra khỏi cuộc đời Jung Jaehyun. Khi anh vẫn thấy bà đẹp, bà dịu hiền, bà yêu anh hơn tất thảy, bà buông tay và biến mất vào nơi giao nhau giữa hai thành phố. Jung Jaehyun níu tay người đàn ông khóc lóc thảm thiết trên giao lộ phố Đông, anh nhớ rằng mình đã cố nắm lấy bàn tay mềm mại kia, cầu xin mẹ hãy quay lại nhìn con một lần thôi. Chỉ cần nhìn con một lần thôi, mẹ vẫn thường nói, mẹ không thể đi làm nếu Jaehyun nhìn mẹ nũng nịu cơ mà. Mẹ anh không quay đầu, bà đi về phía một chiếc xe đậu cách đó không xa và biến mất vào khoảng không gian tấp nập. Anh lăn lộn trên đất bẩn, mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, cuối cùng dường như chấp nhận chuyện mình sẽ mất đi, nên khóc ầm lên lần cuối, trút hết những mất mát trong trái tim ra ngoài. Từ trong tấp nập ấy, nơi người phụ nữ xinh đẹp đã ra đi, người đàn ông dắt theo một cậu bé tươi tắn đi tới, trên tay cậu cầm một hộp bánh.
Bánh ngọt bột gạo hoa nhài. Dai dai, ngọt vừa, thơm mùi hoa nhài.
Jung Jaehyun ngậm bánh trong miệng, ngọt ngào lấn át xót xa, nụ cười tươi sáng khiến anh cũng vui vẻ theo, anh giơ tay nắm lấy tay nhỏ của cậu bé ấy, cậu bé xinh đẹp từ bờ Đông, từ ánh mặt trời chạy ngược chiều vào trong tim anh. Trao cho anh chiếc bánh hoa nhài, bầu bạn bên anh cho tới bây giờ. Cậu bé xinh đẹp, có nụ cười ngọt ngào trong trẻo, đôi mắt phượng sáng ngời, sở thích có hơi nhàm chán, con người đôi chút lạnh nhạt, nhưng luôn luôn ở bên anh.
Chỉ cần anh không nói yêu cậu, như mẹ mình, cậu sẽ mãi mãi ở bên anh, ở phía Tây nơi mặt trời lặn.
Jaehyun nhìn cậu, hỏi :
- Đẹp vậy, cậu được rất nhiều người thích.
Đổng Tư Thành không nói gì, ráng chiều khiến một nửa khuôn mặt cậu chìm trong bóng tối, Jaehyun lôi kéo cậu về phía mình, tiếp tục hỏi
- Đúng không ? Cậu nói gì đi chứ, Win.
- Nếu chỉ vì đẹp mà được yêu thích vô điều kiện. WinWin, tớ ...
Jung Jaehyun lúng búng trong miệng, nhớ đến hình bóng người phụ nữ trong đám đông tấp nập, anh dừng lại rồi nói
- Jaehyun nhà cậu sẽ được yêu nhất, vì tớ đẹp hơn cậu mà.
Đổng Tư Thành bật cười xoa đầu Jung Jaehyun, nói :
- Đúng đúng, vì đẹp mà được yêu, đến tớ cũng sẽ yêu Jaehyun, cậu đẹp nhất được chưa ?
Jung Jaehyun nắm tay cậu, thì thầm nho nhỏ trong miệng, chỉ để cho mình nghe thấy :
- Nhưng tớ sẽ không biến mất đâu.
- Cậu nói gì. Đổng Tư Thành tròn mắt nhìn anh, anh đứng dậy, xoa bụng
- Nói là đói rồi, muốn ăn rồi. Đi đi ăn với tớ.
Đổng Tư Thành xua tay, nói :
- Hôm nay vì tự nhiên cậu gọi nên tớ tới, hóa ra cậu chỉ muốn khoe được người tỏ tình thôi. Trời đất, về sau cứ nhắn qua điện thoại thôi, phiền chết đi được. Tớ về đây. Cậu ăn ở nhà đi.
- Cậu ăn với tớ đi mà, bố cậu cũng đâu có về, bố tớ bảo, hai ông sẽ ăn ở ngoài, mà cậu đâu có biết nấu cơm. Đi với tớ đi. Jung Jaehyun ôm lấy lưng cậu, gác lên vai cậu, chờ cho vành tai đỏ ửng mới làm nũng với cậu, mong chờ cậu sẽ ở lại một chút bên anh.
Phải, anh thấy mọi người đều giả dối, vì họ nói yêu anh khi quá dễ dàng, nhưng tình yêu từ tình bạn, thật khó khăn biết mấy, rất khó khăn với anh. Anh đâu dám bước lên, sao họ dám chứ ? Sao họ dám làm còn anh thì không chứ, anh thích cậu nhiều như thế thích từ nhỏ đến lớn, thích cậu tự nhiên như hô hấp hằng ngày. Nếu cậu không ở bên anh sẽ lại là Jung Jaehyun của năm mười tuổi ấy, đầy bụi bặm lăn lộn dưới sàn, tại nơi giao cắt giữa thành phố Đông và Tây.
Ông trời đã lấy đi người phụ nữ kia cũng nên trả cho Jung Jaehyun Đổng Tư Thành mới đúng.
Anh không cần những người khác, chỉ cần duy nhất một người, một người mà thôi.
Nhưng Jung Jaehyun không dám mở lời hỏi cậu, anh sợ cậu cũng sẽ rời đi khi anh nói anh yêu cậu bằng cả trái tim này.
Cậu sinh ra tại nơi nắng ấm ngập tràn, sẽ chịu cầm tù ở nơi bóng tối này sao ?
Chắc chắn là không rồi, sẽ không.
Ranh giới giữa tình bạn và tình yêu quả thật mong manh, Jaehyun không dám bước qua, nên hà cớ gì người ta lại nói yêu anh dễ dàng đến thế.
Jung Jaehyun tiễn Đổng Tư Thành về nhà, cậu đưa tay lên vỗ vai anh nói :
- Mai cuối tuần, tớ thấy tâm trạng cậu có vẻ không tốt, tính không nói ra, nhưng hoá ra cậu lại có bạn gái. Lại còn dám cạy khoé tớ nữa, gọi tớ đến cho ăn cơm chó no luôn. Tớ bảo này, nếu người ta có rảnh thì rủ người ta đi chơi, vé xem phim tớ có đây, định rủ cậu.
Jung Jaehyun thấy cậu lấy từ trong cặp sách ra hai tấm vé, cậu nhanh tay nhét sâu phong bì đựng vé vào dưới cặp, anh muốn chộp lấy nhưng không kịp, Đổng Tư Thành bĩu môi nói :
- Đừng lo, không ăn trộm cũng không phải tớ bỏ tiền ra mua. Cứ đi chơi đi người anh em, chúc cậu sớm tìm được lí do, vì sao người ta thích cậu.
Trái tim Jung Jaehyun đau nhói, giọng điệu dịu dàng, vẻ mặt vui mừng kia, đâm cho anh đau khắp toàn thân, một cơn giận dữ xông thẳng lên đầu, anh quay ngoắt người đi, chẳng bận tâm tiếng chửi rủa đồ vô ơn của Đổng Tư Thành, đi thẳng trở về nhà mình.
Anh vào nhà ngồi phịch xuống ghế, vuốt ve chiếc ly Đổng Tư Thành vừa sử dụng, nói :
- Họ thích tớ, họ nói thích tớ, nhưng không yêu tớ. Yêu như tớ yêu cậu.
- Nếu họ yêu tớ, họ sẽ không nói ra
- Để tớ ở bên họ vĩnh viễn, nên Tư Thành yêu tớ, cậu yêu tớ phải không ? Cậu sẽ mãi mãi ở bên tớ phải không ?
Jung Jaehyun đặt môi lên chiếc ly, khoé miệng thoang thoảng mùi bánh hoa nhài, anh tưởng tượng bờ mơi hồng hào, cánh môi dày ướt át lúc nào cũng nở nụ cười vui vẻ. Cánh môi mềm mại, mùi hương anh yêu thích, kéo anh về lại với khoái lạc nhân gian, anh yêu cậu, thật muốn hôn lên đôi môi ấy.
Jung Jaehyun thở dài, anh ném hai tấm vé lên bàn, cầm điện thoại nhắn tin cho bạn gái rằng giữa hai người chẳng có cơ hội. Bạn gái nhanh chóng nhắn lại, nói cô không sao, còn cảm ơn Jaehyun đã đối xử tốt với mình, chỉ là cô đánh cược, mong Jaehyun đừng giận. Jung Jaehyun ngạc nhiên, những người khác luôn mắng chửi anh thậm tệ, cô gái này, lại làm sao vậy ? Bèn nhắn lại xin lỗi cô một lần nữa rồi dò hỏi, nhận được cậu trả lời, trên khuôn mặt Jung Jaehyun nhăn nhó, anh lắc đầu dùng tay ấn chặt thái dương đau nhói. Tin nhắn nói :
"Mình biết cậu yêu một người, ánh mắt của cậu luôn nhìn cậu ấy tràn ngập tình yêu, Jaehyun rất yêu cậu ấy, phải không ? Nên mình đoán mình chẳng có cơ hội. Jaehyun cũng phải cố lên, theo mình thấy, cậu có thể thành công đấy, cố lên nhé ! Dù thế nào, cảm ơn cậu đã chăm sóc mình thời gian qua, mình rất vui, cũng rất biết ơn Jaehyun"
- Mình biết nói như thế nào đây ? Nếu cậu ấy rời đi như người đàn bà ấy, mình sẽ phải làm thế nào đây ?
- Làm sao có thể giữ cậu bên cạnh ?

YYCP 3 Where stories live. Discover now