DUYÊN PHẬN

40 1 0
                                    

__ Đoản, kinh dị (cũng không kinh dị lắm), giả tưởng, ngọt, ngược (nhẹ), SE,HE... ( Nói chung là thập cẩm🥲
--AU: CHEE (DỪA)

"...Duyên phận đã mang ta đến bên nhau, và cũng chính nó đã mang ta rời xa nhau..."
Chiến bước chậm rãi trên đường phố Bắc Kinh rải đầy tuyết, chiếc áo khoát dày chắc cũng không đủ để làm ấm trái tim đang lạnh lẽo của anh, đôi mắt của anh rất đẹp, nhưng ẩn trong nó lại là nổi buồn u uất..., Con đường này, 2 năm trước anh đã cùng người ấy bao lần hạnh phúc đi cùng nhau, đi ngang qua một của tiệm thời trang, nhìn các Manơcanh trong của tiệm, bất giác anh nhớ lại kỉ niệm 2 năm trước.....
_________________________________
Bắc Kinh một ngày đông
8h tối, trên đường phố Bắc Kinh, bầu trời bắt đầu chuyển mây đen kịt che lấp hết ánh trăng và các vì sao trên bầu trời, gió bắt đầu nổi lên, đêm nay có lẽ sẽ mưa rất to đây... Dòng người tấp nập chạy qua chạy lại trên phố để có thể về đến nhà trước khi trời trút cơn mưa...
Trong một cửa tiệm thời trang, ánh đèn vẫn sáng rực, bên trong trưng bày đầy những bộ trang phục đẹp, sang trọng và đầy tinh tế. Đây là cửa tiệm thời trang nổi tiếng nhất thành phố Bắc Kinh- SX. Chủ cửa tiệm là Tiêu Chiến, một nhà thiết kế rất có tiếng trong ngành, các bộ trang phục được bày bán trong cửa tiệm đều là do anh thiết kế và may.
Vừa khoát lên trên manơcanh duy nhất trong cửa tiệm bộ vest đen anh vừa làm xong. Ngắm nghía kỹ lưỡng, gật đầu hài lòng về thành phẩm của mình, anh ngước nhìn qua tấm kính thấy trời sắp mưa thì cũng bắt đầu nhanh chóng soạn đồ để về nhà, trước khi đi anh còn chần chừ nhìn đống giấy vải nằm lung tung tại chỗ may quần áo của mình, nhưng rồi tặc lưỡi "thôi về trước, mai đến thì dọn vậy". Nói rồi anh cũng bước ra đóng cửa tiệm rồi nhanh chân đi về căn hộ của mình.

Tiêu Chiến về nhà, tắm rửa, sau đó nấu bữa ăn đơn giản cho mình, sau đó thì lấy laptop ra để kiểm tra lại đơn hàng của khách. Lúc anh lên giường chuẩn bị ngủ thì bên ngoài trời bỗng dưng "ẦM"một tiếng lớn, sau đó là cơn mưa lớn theo đó mà trút xuống hối hả. Tiếng sấm vừa rồi nhất thời làm anh giật bắn mình
-- "Sao lại có tiếng sấm lớn như vậy chứ, giật cả mình, thôi đi ngủ" anh lẩm bẩm.
Tiêu Chiến rất nhanh chìm vào giấc ngủ vì do cả ngày làm việc quá mệt mỏi. Tiêu Chiến đâu nào hay biết, đã có hiện tượng rất lạ xảy ra ngay chính trong của tiệm của mình....

Sáng hôm sau, cơn mưa đêm qua đã làm cho cả con phố ướt nhẹp, các tán lá vì cơn gió hôm qua mà rơi xuống mặt đường, sau cơn mưa thì mặt trời cũng xuất hiện, những tia nắng ấm áp bao trùm lấy thành phố đánh tan không khí lạnh lẽo của ngày hôm qua.

Tiêu Chiến theo thường lệ, đi đến của tiệm của mình, Tiêu Chiến là người khá nhạy cảm, nên khi vừa mở cửa vào, anh đã cảm nhận được cái gì đó rất lạ ngay chính trong cửa tiệm của anh, nhưng anh lại chưa biết là lạ chỗ nào, tiến vào trong thì anh bắt đầu hoảng hốt:
"Ấy, hôm qua rõ ràng mình chưa dọn dẹp cơ mà, sao qua một đêm mà cửa tiệm lại tự động gọn gàng ngăn nấp như thế?? Chả lẽ có trộm?? Không đúng, có trộm thì làm gì ăn trộm nào mà giúp mình dọn dẹp sạch sẽ như vậy? Vậy rốt cưộc là ai?" Tiêu Chiến nhíu mày suy suy, chân thì bước đi vào bàn làm việc trong một góc phòng, lúc đi không để ý, anh đã dẫm phải "thứ" gì đó dưới bàn, giật mình nhìn xuống thì ôi thôi "sinh vật" ở dưới đã làm cho anh phải đứng hình sau đó là ....
--"AAAAAAAAA, CẬU LÀ AI MÀ LẠI Ở TRONG CỦA TIỆM CỦA TÔI" anh hét lên, thành công làm cho "sinh vật" đang nằm dưới bàn của anh từ từ mở mắt, nhìn anh.
Từ dưới bàn "sinh vật" đó từ từ đứng lên đối diện với Tiêu Chiến.
-- "Trời ạ, đẹp trai quá, nhan sắc này thì cũng quá nghịch thiên rồi" Tiêu Chiến bị chiếc nhan sắc của người đối diện khiến anh trong vô thức phải thốt ra câu khen ngợi.
Quả thật người con trai trước mặt Tiêu Chiến rất đẹp, mắt phượng, mũi cao làn da mịn màn, đôi má phúng phính, vẻ mặt của cậu đầy sự ngây ngô, vô biểu cảm, trông không có một chút gây hại gì. Vì vậy mà Tiêu Chiến mới hơi buông lỏng cảnh giác
--"A...anh...là..là...ai" người con trai trươc mặt Tiêu Chiến nghiêng nghiêng đầu ngây thơ hỏi, giọng nói cứng ngắt, nhưng nghe ra thì vẫn có chút trầm.
Câu hỏi đã làm cho Tiêu Chiến bừng tỉnh thoát khỏi cơn u mê chiếc nhan sắc của người ta
--"t..tôi phải là người hỏi cậu câu đó á, cậu là ai, mà sao vào cửa tiệm của tôi chứ, ấy khoan, còn bộ quần áo này nữa, sao cậu lại mặc bộ quần áo tôi mới may này chứ." Tiêu Chiến bực tức hỏi, người gì mà kì cục đã vào chỗ của người ta, còn hỏi tên người ta đã vậy còn tự tiện mặc đồ của của người ta như thế. Mà phải công nhận, dáng người của tên này rất đẹp nha, mặc bộ vest của anh may nữa rất tuyệt vời luôn, không khác người mẫu là bao.
--"tôi?...tôi...cũng...không... biết....nữa. Còn...quần...áo....khi ...tỉnh....t...tôi...đã...được...mặc...sẳn...rồi" người con trai như là mới tập nói vậy, nói chuyện lấp bấp, chậm rãi từng chữ như trẻ nhỏ.
--"c..cậu không biết mình là ai hả, vậy cậu nói cậu tỉnh lại,là thế nào??"
Người con trai không nói gì, chỉ cứng ngắt đưa tay chỉ về một nơi, mà nơi đó nhìn xong khiến Tiêu Chiến phải lạnh người vì nơi cậu chỉ là nơi anh đặt con manơcanh duy nhất của tiệm mình, và nơi đó hiện tại....trống không....
Đã thế trên người của người con trai này còn mặc bộ vest hôm qua anh làm xong, thì ôi anh chỉ có thể chắc chắn một điều người con trai này chính là....con manơcanh duy nhất của cửa tiệm mình...
Tiêu Chiến rơi vào bàn hoàn, thất thần ngồi xuống ghế, mặt còn chưa hết bỡ ngỡ. Anh nói người con trai kia
--"cậu đi xung quanh tiệm tham quan đi, tôi cần phải định hình lại đã" Tiêu Chiến đỡ trán nói
--"tham...quan..là..gì??" Cậu ngơ ngác hỏi
--"là cậu cứ đi xem xét, nhìn ngắm xung quanh tiệm của tôi đi" Tiêu Chiến nhíu mày càu nhàu
Nghe vậy, người con trai cũng bắt đầu đi vòng xung quanh "tham quan", còn Tiêu Chiến, sau nữa giờ đồng hồ, anh cũng đã thấm nhuần, nuốt trôi được mọi chuyện, anh cũng phần nào đoán được chắc do cái sấm sét hôm qua đã biến cậu thành như này, "thôi đành vậy, dù sao cậu ta cũng không có thể gây hại gì, với chả như vậy mình cũng có thêm một người bạn để chung sống, như vậy sẽ không còn buồn chán nữa, đúng rồi."
Sau khi nghĩ xong, anh bảo cậu con trai lại trươc mặt mình
--" được rồi, tôi đoán có thể do trận sấm sét hôm qua t đã đưa cậu đến đây, tôi cũng chỉ sống một mình, nên cậu cứ ở lại đây cùng tôi, nếu được có thể phụ giúp tôi vài việc vặt vậy, được chứ" Tiêu Chiến điềm đạm hỏi.
Cậu con trai kia nghe thế thì vui vẻ, gật đầu, nở nụ cười, tuy có hơi cứng ngắt nhưng lại có phần ngây ngô đáng yêu, khiến Tiêu Chiến lại ngẩn ngơ.
--"được rồi, tôi tên Tiêu Chiến, nhìn cậu có vẻ nhỏ hơn tôi, nên cứ gọi là Chiến ca nhé, còn về tên cậu thì.... Tôi gọi cậu là Nhất Bác nhé, từ bây giờ tên của cậu sẽ là Nhất Bác nhé" Tiêu Chiến nghĩ ra được cho cậu trai kia thì hí hửng hẳn.
--"Nhất...Bác...hả? Được...tôi...thích...lắm" Nhất Bác cười cười ngây ngô nói
--"gọi là Chiến ca, xưng là em, nhớ chưa" Tiêu Chiến nhắc nhở
--"được...Chiến ...ca" Nhất Bác nói
--"ngoan lắm, em đói bụng chưa, có muốn ăn gì không" Tiêu Chiến chợt nhớ ra là từ sáng giờ anh vẫn chưa ăn gì, nên hỏi luôn Nhất Bác để mua cho cả 2 cùng ăn.
--"em...không... biết... đói... bụng" Nhất Bác hơi buồn buồn nói
--"a, vậy em có cảm giác và nếm được, ngửi được không?" Tiêu Chiến nghe câu trả lời của Nhất Bác Bác cũng không quá ngạc nhiên
--"có...một...chút...ạ" Nhất Bác ngoan ngoãn trả lời.
--"được rồi, vậy thì đợi một lát, anh đặt đồ ăn tới mình cùng ăn chung, để anh lựa cho em một bộ đồ khác thoải mái hơn, chứ mặc vest mãi như thế sẽ khó chịu a" Nói rồi Tiêu Chiến nhanh chóng lại quầy lựa cho Nhất Bác một chiếc áo hoodie màu trắng, kèm chiếc quần jeans rách gối màu đen, khi cậu phối bộ này vào trong vừa đáng yêu, nhưng cũng không làm mất đi khí chất của cậu...
Một lát sau thì thức ăn cũng đến, hai người cùng ăn uống vui vẻ, Tiêu Chiến cũng không còn sợ hãi hay không chấp nhận được như lúc nãy nữa, hôm đó Nhất Bác cũng giúp cho Tiêu Chiến được vài việc vặt như lấy quần áo bỏ vào túi cho khách hàng,...nhưng cậu vẫn còn chưa hiểu biết nhiều về cuộc sống này, nên hành động có hơi hậu đậu nhưng vào mắt Tiêu Chiến là sự ngây thơ đáng yêu... Sự ngây thơ của cậu đã làm cho Tiêu Chiến nhiều lần phì cười...
--"được rồi, chiều nay đóng tiệm sớm, anh dẫn em đi TTTM để mua vật dụng cho em, và sẳn giới thiệu cho biết về cuộc sống ở đây luôn nhé" Tiêu Chiến tươi tắn nói
--"Dạ...được"

TẬP HỢP ĐOẢN, SHORTFIC BJYXNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ