Moriko
Đã 3 ngày sau khi tôi hủy bỏ giao kèo với Taka- ý tôi là Mitsuya. Có lẽ vì giận quá hóa thẹn, tôi không muốn bén mảng gần tới căn phòng câu lạc bộ ấy nữa, và chỉ gặp lại cậu ấy đúng một lần vào hôm đi chụp poster.
Cho đến giờ phút này, tôi vẫn tin rằng mình là sự lựa chọn tốt nhất cho bộ váy đó. Không phải là tôi quá tự cao hay kiêu căng gì cả, mà tôi thật sự tự tin về cơ thể mình. Đây là vóc dáng mà tôi đã rất khổ sở và vất vả mới có được, thậm chí còn phung phí rất nhiều nước mắt vì nó.
Người ta chỉ thấy một đứa con gái nở nụ cười trên tạp chí, rồi nghĩ, "ôi, con bé thật may mắn vì được trời phú cho vẻ xinh xắn và vóc dáng cân đối này", nói chung đại loại vậy. Thật nông cạn. Không có thứ gì trên đời này là may mắn cả. Sắc đẹp vốn là nỗi đau rồi.
Bởi vậy mới nói, Mitsuya không hiểu gì hết. Cậu ấy sao có thể hiểu được một đứa ngày ngày ăn kiêng và tập luyện cực khổ như tôi nếu cắn một miếng bánh ngọt sẽ thay đổi vị giác như thế nào. Rằng tôi thèm nó muốn chết, chỉ ngửi mùi ngọt ấy thôi cũng khiến tôi phát điên lên vì thèm. Nhưng nếu lơ là, nhất định tôi sẽ hối hận ngay vào buổi sáng ngày hôm sau, khi đứng lên cân để báo cáo với bà chị quản lý khó tính chết tiệt của tôi.
Đã kỳ công đến như vậy, mà Mitsuya vẫn nói rằng cậu ta có thể tìm người thay thế. Cái từ "thay thế" ấy không biết từ bao giờ đã trở thành một thứ vô cùng nhạy cảm, trong suốt hơn một năm tôi bắt đầu bước chân vào con đường mẫu ảnh.
"Nếu làm không tốt, em sẽ bị thay thế."
Tôi đang làm rất tốt mà Mitsuya. Rõ ràng tôi vẫn đang làm rất tốt. Tôi chưa phá hỏng việc của cậu, tôi cũng không làm điều gì khiến cậu phải lo lắng. Tôi là con ma nơ canh hoàn hảo cho chiếc váy ấy của cậu. Vậy thì cớ gì mà cậu không giữ tôi lại?
Tôi cứ ngỡ cậu ấy cần tôi, đến mức có thể chấp nhận cái điều kiện không đâu vào đâu ấy. Thậm chí 2 tên bạn của cậu phản đối và nói cậu điên, hay Tomochin còn phải shock đến mức không nói nên lời, cậu vẫn chấp nhận. Tôi đã tưởng rằng cậu rất cần một người như tôi, rằng tôi có giá trị với cậu.
Hơn nữa, chiếc váy ấy cũng đã được sửa để vừa khít với tôi rồi. Nó gần như đã trở thành chiếc váy dành cho tôi, bây giờ, chỉ có tôi mới mặc vừa nó.
Mitsuya là tên ngốc. Cậu ta giỏi may vá như thế nào, tôi không cần biết. Cậu ta giỏi đánh đấm như thế nào, tôi không cần biết. Cậu ta giỏi chăm sóc gia đình như thế nào, tôi cũng không cần biết. Trong mắt tôi bây giờ, cậu ta là một tên đại ngốc không hơn không kém.
Có lẽ cậu ấy chưa bao giờ từng cố tìm hiểu xem tôi nghĩ gì. Có lẽ cậu ấy ghét khi thân mật với tôi, ghét khi bị tôi ôm, nắm tay, và cả nụ hôn hôm ấy nữa.
Có lẽ vì thế nên sau đó, Mitsuya đã định tìm tôi để chia tay. Cú đập đầu của tôi chỉ là cái cớ để trốn tiệt ở nhà, để tránh gặp mặt cái tên hội trưởng cứng nhắc ấy. Cái thước dây hình con thỏ đó là ván cược của tôi, và tôi thắng, vì nó đã làm cậu ấy suy nghĩ lại chuyện đó.

YOU ARE READING
[Mitsuya x oc] Hội trưởng là bạn trai tôi
Fanfiction"Này, cậu thích tôi vì tôi là yankee đúng không?" "Không, tôi thích cậu vì cậu có xe." __________ [Mitsuya x oc] Hội trưởng là bạn trai tôi Warning: ooc Author: matchyharu (wattpad) Author's words: Sầu nhiều rùi nên cho cuộc đời màu hồng một xíu =))...