Warning 🚫: ooc
Hãy tôn trọng thuyền của tôi, cảm ơn____
Cầm trên tay đôi gót cao đã chật cứng, thân xác em cứ thế lảo đảo giữa ánh đèn neon, men theo con đường cũ mà về nhà. Nhìn những con người đang xì xụp húp nước nơi quán mì, em tự hỏi đã bao lâu trôi qua từ cái bữa ăn trọn vẹn hiếm hoi khi bản thân có được chút tiền bo từ ông khách ?
Kétt...
Tiếng cửa kéo nghe sao thê lương đến lạ, nó như thế văng vẳng khắp căn phòng, tràn đến nói góc của cô em gái nhỏ xinh đang cuộn tròn mà ngủ thiếp.
- Ưm..chị về rồi hả..?
- Ừ, ngủ tiếp đi
- Đợi chút, để em dậy hâm đồ ăn cho
- Tao có mượn đéo? Nằm yên ngủ hộ đi
- V-vâng
Cái Sen nghe vậy cũng chỉ biết ngoan ngoãn mà cuộn người trên tấm chiếu rách và chiếc mền mỏng tanh, đôi khi còn nghe cả tiếng vo ve của loài muỗi đến quấy nhiễu.
- Tch, chắc phải mua thêm cái mùng rồi
Ả tặc lưỡi, bỏ ngỏ đôi cao gót đen óng bạc màu rồi mặc kệ có khoá cửa hay chưa, trực tiếp tuột xuống bộ đồ bó vướng víu cùng tất lưới.
Thân hình tuổi xanh của cô gái 22 phơi bày giữa trời thu giá rét. Cái cơ thể với cặp đào căng tròn ấy đang nảy lên theo từng bước đi của ả, lấp ló thấy tình dịch còn thấm đẫm qua đồ lót hoạ tiết ren, trực tiếp men theo chiếc đùi bầm tím mà nhỏ xuống nền nhà.
Ả rùng mình hồi lâu, song vẫn quyết định ôm cái cơ thể đang tê rần vì rét mà đi vào nhà tắm, trực tiếp hắt nước lên người cho tỉnh táo.
Tóc ả xõa dài, vài lọn xơ rối cũng theo nước mà xẹp xuống, để lại lưa thưa vài sợi trắng sữa rũ rượi, che đi đôi ngươi xanh. Bao nhiêu son phấn theo nhánh nước nhỏ trôi nhìn sao thật tệ hại, nhem nhuốc mà thảm đến nao lòng.
Gương mặt xinh đẹp của ả, giờ đây chỉ còn là hai quần thâm đen xì cùng bọng mắt sâu, đỏ ửng vì khóc. Mới hồi nào còn như thiếu nữ đôi mươi trắng trẻo nảy nở, nay tháo xuống lớp phấn son cũng chỉ là một ả đàn bà tầm thường bán tình lấy tiền, bán thân nuôi em.
Đời ả....vốn chẳng có gì ngoài những cuộc giao hoang đậm mùi tiền bạc ghê tởm.
Ngày trước cũng vì trót dại mà men theo chuyến xe đò số 8, ả lần ấy cũng vì nghe theo lời dì dượng mà lên đô thành tìm kế sinh nhai. Trên vai ả bấy giờ là khoảng nợ to lớn từ mùa tôm thất bát cùng đứa em mà gia đình gọi là gánh nặng trong một lần lầm lỡ đang híp mắt ngủ say. Ả lúc ấy cũng không hiểu biết gì nhiều, chỉ nghe theo lời chỉ dẫn của dượng mà lên đất Sài Gòn, mặc phận trời đưa đẩy trôi duyên...
Ả lúc ấy ngây ngô tin theo lời mời gọi, ngây ngô bước đi trên con đường chúng vẽ từ nụ cười thương hiệu và giàu sang...và rồi rơi vào cái hố sâu không đáy của tình dục dơ bẩn...
Lần đầu tiên của ả trải qua với một tên múp míp những mỡ và nọng. Gã dụ dỗ ả, là người bảo cha dượng đưa ả lên Sài Gòn mưu sinh. Bao lời ngon ngọt, an ủi ban đầu như bay sạch khỏi đầu ả khi tên to con ấy cởi xuống lớp quần trong, lộ ra con quái thú ghê tởm đang không ngừng cạ cạ vào âm đạo của ả.
Nước mắt ả trải dài, chính cái đêm kinh khủng ấy là khởi đầu cho chuỗi ngày tồi tệ như địa ngục của ả. Mặc ả có kêu khóc van xin, gã đàn ông ấy một tay túm tóc, một tay giữ eo thúc mạnh như giã chày vô cái lỗ đang ứa máu vì rách, bộ dạng sảng khoái, thác loạn đến rợn người.
Ả sao cùng...chỉ là một con búp bê rách xinh đẹp mặc người ta chơi nát.
Gã đó quay phim lại ả, doạ nạt sẽ tung đoạn video ấy cho dì dượng ả xem. Từ một gã trai phúc hậu hiền lành, tên to béo ấy như lột xác mà thản nhiên bán ả vô khu nhà thổ, dùng thước phim nhơ nhuốc tuổi nhục và cô em gái làm vật uy hiếp, bắt ả phải làm theo ý mình.
Tương lai ả chấm dứt tại đây!
Công việc hằng ngày của ả là khoác lên mình bộ váy bó xẻ ngực, chân đi cao gót và dậm thêm mấy lớp phấn son để che đi dung nhan tiều tụy. Vì là dân quê cộng thêm việc trên miệng ả có sẹo nên thông thường những khách hàng không ra gì hay tầm thường sẽ do ả tiếp. Công việc này với ả đã được ba năm và vì quen với mùi vị trai Sài Gòn nên ả cũng chẳng còn quá nặng nhẹ với khách.
Ả cho tình và khách cho tiền, mọi chuyện chỉ có vậy.
Nơi Sài Gòn hoa lệ, ả không có quyền lựa chọn cho chính bản thân mình. Hoặc giữ cái sự trong trắng đến chết, hoặc chấp nhận để người ta nhấn đầu xuống bùn, chơi đùa để đổi lấy vài đồng bạc lẻ. Ả căn bản chỉ cần sống và lo được cho gia đình, còn lại tất cả đều không quan trọng.
Có nhiều đêm, người ta hành ả đến chết đi sống lại. Vì nhu cầu tình dục và thú tính, ả từng gặp rất nhiều kẻ đê tiện lén giấu theo sex toy và trực tiếp thử lên người ả mà chả chút chuẩn bị nào. Ả chỉ có thể kêu khóc, chỉ có thể cố rên ư ư như loài chó dù cho người ta lăng mạ. Những kẻ bị tước đi lòng tự tôn và giẫm đạp dưới vũng lầy như ả, căn bản chẳng thể cầu cứu được ai.
Cái Sen em ả, có thể nói cũng không khá hơn người chị mình là bao. Vì tính chất công việc và mớ nợ, ả thường bỏ đi cả ngày và chỉ về sau
khoảng canh năm, chập chờn và thường chẳng ăn uống gì. Sen em ả, nó ngoan lắm. Tuy thường bị bạn bè trêu chọc vì gia thế cũng như có người chị làm điếm, song Sen nó vẫn không hề có ác ý hay căm ghét người như ả. Nó vẫn phụ giúp ả việc nhà và đôi khi đi chạy vặt kiếm tiền cho mấy quán ăn nhanh ven đường. Sen nó biết, nó hiểu và nó thương ả lắm. Ngay từ khi nhận thức được sự đời, nó biết trong thâm tâm chỉ coi mình ả là người thân, toàn tâm toàn trí hướng về ả dù ả có buông lời khó nghe, tục tĩu với nó hằng ngày.
Từ đầu, có ai công nhận sự tồn tại của nó ngoài ả đâu?
Như đã nói, cái Sen sinh ra là do sự bất cẩn của dì dượng ả. Tự dưng gia đình có thêm một miệng ăn vô tích sự, nó mặc nhiên trở thành gánh nặng và dù có được mảnh áo bát cơm, mọi người trong nhà luôn hướng cái nhìn căm ghét về phía Sen như thể nó là thứ sai ngay từ đầu. Rằng sự tồn tại của nó là không cần thiết và ước sao có thể giết quách nó cho đỡ vài đồng bạc.
Sen nó có sai gì đâu?
Ả muốn chứng minh điều đó, muốn gào lên cho cả thế giới biết rằng cái Sen em ả, bé út yêu quý của ả chưa bao giờ là người có tội. Trách là trách dì dượng, trách cái sự vô trách nhiệm đến vứt bỏ tình người khi đùn đẩy mọi thứ lên vai đứa trẻ chưa đầy năm tuổi ấy. Cớ sao cùng là con người, cùng một dòng máu tổ tiên, cùng sinh sống trên một đất nước mà họ lại cho phép bản thân cái quyền tổn thương người khác, định đoạt số phận của họ?
Rồi từ khi bước lên Sài Gòn, ả mới thấy hóa ra cuộc sống nơi đây không tệ như ả nghĩ. Ít nhất là với Sen, nó sẽ không phải chịu cảnh gièm pha, tuổi nhục từ chính cha mẹ nó, không phải hứng những trận đòn vô cớ và cũng không phải cô đơn lủi thủi một mình. Ở đất Sài Gòn hay chính xác là khu trọ ả sống, mọi người tuy nghèo là thế nhưng ít ra họ vẫn không chối bỏ
chị em nhà ả, vẫn sẵn sàng chia sẻ miếng cơm nắm muối mà sống lay lắt qua ngày.
Tự bao giờ, ả đã coi Sài Gòn là quê hương của ả
Sen nó học giỏi lắm, giỏi đến nỗi năm nào cũng được trường trợ cấp cho đủ thứ tiền bạc. Hầu như cứ cách vài tuần là Sen nó lại đem điểm mười, giấy khen về khoe với ả, mặt hớn ha hớn hở chực chờ chỉ cần ả khen lấy một câu liền nhảy cẫng lên vui sướng.
Sen nó nhiệt tình là thế, song ả cũng không phải kiểu người thích thể hiện tình cảm mấy nên chỉ đành dỗ đầu nó rồi bỏ đi làm. Mọi chuyện diễn ra như vậy trong vòng vài năm và ả chưa từng nghĩ sẽ có gì thay đổi.
Rồi một đêm đầy sao, ả phá lệ xin bà chủ về sớm một ngày. Lê cái thân tàn tạ sau một trận hoan ái, hôm nay tên khách của ả sung đến độ hành ả những ba tiếng đồng hồ, lúc rời đi cũng biết mình quá khích mà bo kha khá tiền coi như bồi thường cho ả , đủ để mua một chiếc bánh kem nhỏ dành tặng sinh nhật Sen.
Ả mở cửa ra, tâm tình có thể nói là tốt nếu trước mắt đây không phải là cái Sen em ả cùng tấm học bổng đi du học Mỹ đề rõ tên rõ tuổi....
.....
Ả chết lặng. Phần là không biết nói gì, phần là cổ đã nghẹn ứ đến kêu không ra tiếng. Mắt ả đỏ và chiếc bánh kem xinh đẹp bao giờ đã tuột khỏi đôi tay gầy trơ đầy rẫy vết bầm tím.
Ả gần như không thể chấp nhận được chuyện này!
