Chapter 9: Vùng Không Gian Trống

55 5 0
                                    

Ở chapter trước thì rimuru đã bị kiệt sức sau trận chiến với kẻ kia... và cậu chìm vào giấc ngủ và cứ thế để bản thân trôi lơ lửng ở trong không gian.
Rồi sau một thời gian thì rimuru cũng đã tỉnh lại.
Hmm, hmm... mình đã ngủ được bao nhiêu lâu rồi nhỉ, sao cảm giác như cơ thể của mình vẫn chưa hồi phục hoàn toàn vậy.
Phải xem lại mới được. Rimuru sử dụng kỹ năng Raphael để phân tích lại cơ thể của mình thì cậu khá bất ngờ, khi thấy trong cơ thể của mình có gì đó đang thay đổi.
Hả, chuyện này là sao vậy chứ, sức mạnh đã tăng... bể chứa ma tố cũng đã tăng đáng kể.
Còn băng hoại hư vô, tại sao nó lại chưa hồi phục một chút nào vậy nhỉ.
Rimuru thắc mắc một hồi, nhưng rồi cậu cũng đã tìm ra lý do khi sử dụng Raphael để phân tích toàn bộ thông tin.
Lý do khiến băng hoại hư vô chưa tích được chút ma tố nào là do bể chưa ma lực của cậu đã tăng lên.
Trong lúc cậu ngủ thì tốc độ hồi phục cũng tăng lên đáng kể, nhưng với thời gian khá ngắn nên ma tố chưa thể lấp đầy được bể chứa. Cũng vì thế mà Băng hoại hư vô của cậu cũng chưa tích được chút nào.
Như thế là rõ rồi, do mình đã hấp thụ tên kia nên Lượng ma tố trong người mình đã tăng cao, với lại thời gian nghỉ của mình khá ít nên lượng ma tố hồi phục là không đáng kể.
Haizzz, lại mạnh hơn một chút rồi. Sắp tới chắc mình sẽ gặp những tên còn mạnh hơn cả tên khi nãy nữa. Rimuru thở dài, nhưng đó là những điều cậu muốn, nên cũng chẳng quan tâm mấy.
Rimuru lại tiếp tục cuộc hành trình của mình, cậu từ từ mở rộng đôi cánh và bay nhanh về phía trước.
Ở một không gian trắng, có ba người đang đứng nói chuyện với nhau, đó là Jikan, sora và Kantoku.
Cậu ta lại tiếp tục đi rồi kìa, ý chí kiên cường thật đấy... nếu là những kẻ khác chắc bọn chúng đã quay trở về thế giới của mình rồi haha ha. Kantoku lên tiếng nói.
Xem ra, cậu ta rất thèm khát sức mạnh đấy. Đúng là một kẻ tham lam nhân cách tốt, ahahaha. Sora vừa nói vừa cười.
Jikan đứng ở bên cạnh thì không nói gì, cô đang chăm chú nhìn theo từng hành động của rimuru.
Này sora, có vẻ như jikan biết yêu rồi đó. Kantoku thì thầm to nhỏ với Sora.
Haha, chắc là thế rồi. Không còn nghi ngờ gì nữa. Sora cũng nói nhỏ với Kantoku.
Jikan cũng đã nghe hết được cuộc trò chuyện của hai người đó liền quay lại và chối ngay.
Không có, tôi không có thích cậu ta đâu. Jikan nói rất to và rõ, nhưng mặt cô lại đỏ hết cả lên vì ngại ngùng, điều đó chứng tỏ chuyện cô có tình cảm với Rimuru là sự thật.
Mặt cô đỏ hết cả lên như thế kia thì chối làm sao được nữa hả Jikan, thôi thì hãy sống thật với lòng mình đi chứ. Kantoku vỗ vào vai jikan rồi nói.
2 người họ cứ đứng đó cự cãi nhau mãi.
Sora thì đang ngồi hóng chuyện của jikan và kantoku mà quên mất không theo dõi tình hình của Rimuru.
Ở vùng không gian, nơi mà Rimuru đang tung đôi cánh của mình và bay ở đó, cậu vừa bay vừa nghĩ đến những bí mật của nơi này mà chẳng để ta xem mình đã bay đến đâu.
  Tính ra, nơi này cũng khá thú vị đấy nhỉ. Rimuru vừa nói vừa cười với những suy nghĩ trong đầu của cậu.
Bỗng nhiên cậu nhận ra có điều khác lạ, dường như cậu đã bay vào một lỗ giun.
Lỗ giun là cách gọi của các nhà khoa học ở thế giới cũ của rimuru. Nó còn được gọi là đường hầm không gian, tuy ở thế giới đó bọn họ vẫn chưa biết gì về việc lỗ giun có tồn tại hay không.
Không phải chứ, mới không để ý có một chút thôi mà.
Bay trong đường hầm, rimuru nhận thấy bên trong nó rất đẹp, nó không phải chỉ là một khoảng trắng hay là khoảng tối mà bên trong nó có rất nhiều màu sắc khác nhau, nó khiến cho Rimuru phải chết mê chết mệt với  vẻ đẹp của nó.
Không, không thể ngờ được. Đẹp quá... thử tưởng tượng xem, nếu bây giờ mà có máy ảnh hay thứ gì đó để lưu lại khoảnh khắc này rồi mang nó về được thế giới cũ thì hay biết mấy.
Chắc chắn mình sẽ trở nên nổi tiếng. Ahahaha.
Rimuru vừa nói vừa cười một mình.
Chẳng mấy chốc mà Rimuru đã đi qua được đầu bên kia của lỗ giun.
Xuất hiện trước mắt của rimuru là một khoảng không gian trống.
Ở nơi đó chẳng có một thứ gì cả, một chút bụi hay một tiểu thiên thạch cũng chẳng có luôn.
Đây là nơi nào vậy chứ, mình cứ tưởng sẽ đến được một nơi nào đó thì vị cơ. Rimuru than ngắn thở dài.
Cậu tính quay lại lỗ giun để trở về chỗ cũ nhưng khi quay lại thì không thấy cái lỗ giun đấy đâu nữa, hết ngạc nhiên này đến bất ngờ khác.
Từ phía xa, có một thứ gì đó đang lao nhanh về phía của rimuru. Cậu chẳng nhìn thấy rõ nó là thứ gì nữa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cái thứ đang hướng tới chỗ của cậu có một sức mạnh rất kinh khủng... ngay bây giờ có thể nói, nó còn mạnh hơn cả Jikan vị thần không thời gian.
Mạnh, mạnh quá. Rimuru vẫn chưa khỏi ngỡ ngàng khi gặp được một thứ sức mạnh lớn như thế. Cơ thể của cậu như bị tê cứng, không thể nhúc nhích nổi.
Khốn khiếp, cơ thể của mình... nó không thể cử động được nữa. Rimuru cảm thấy rất bất an, cơ thể của cậu đang run lên.
Rimuru đang sợ sao, đúng... chính xác là như thế. Cậu ta đang rất run sợ, chưa bao giờ Rimuru lại cảm thấy sợ hãi như bây giờ cả, cho dù có gặp đối thủ mạnh mẽ như thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể làm cậu nao núng, run sợ như lúc này.
Kích hoạt Thông Tuệ Vương Raphael, thiết lập hành động, miễn cưỡng xử lý mọi tình huống.
Vừa mới kịp kích hoạt Raphael thì cái thứ kia bay đến chỗ cậu. Rất may là Raphael đã tiếp nhận thông tin kịp lúc và né được cái thứ đó.
Không, không thể gọi nó là thứ được, nó chính xác là một con Phượng Hoàng, Cả cơ thể của nó sáng rực lên một ngọn lửa như muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ.

Quyển 2: Chinh Phục Khoảng không||  Arc 3: Cuộc chiến thời khôngWhere stories live. Discover now