50.

760 149 21
                                    

Ba ngày ngồi nghe lý thuyết là khoảng thời gian tồi tệ nhất đời em, thậm chí còn phải ghi chép lại nữa, đề phòng trường hợp sau khi về Nhật em đến cả cái rắm cũng không nhớ nổi, nhưng đương nhiên việc này thì Mikey vứt hết cho cấp dưới. Vốn tưởng đến Trung Quốc sẽ nhẹ nhõm lắm, ai mà ngờ đến chuyện học hành, em thì có bao giờ học đâu kia chứ?

Mỗi ngày đều đều được Lý Tuyên đến đón tới một địa điểm khác nhau, ngồi nghe anh ta nói chuyện một chút, tối muộn mới được trở về khách sạn. Giờ thì Mikey mới cảm thấy may mắn vì chỗ này ít nhất không phải hạng xoàng, vừa xuống xe sau một ngày dài, ê ẩm hết cả người mà còn được ngâm mình trong nước nóng đã được chuẩn bị sẵn, quả thực mệt mỏi trước đó đều có thể bị đánh bay hết cả.

Em tự nhấn mình xuống trong chiếc bồn tắm lớn, chỉ để lại cặp mắt màu đen tuyền, lặng lẽ thổi cho bong bóng nổi lộp bộp trên mặt nước, bỗng cảm thấy có chút buồn ngủ.

"Mikey, mày muốn ăn gì không? Để tao đặt này."

Kokonoi rất tự nhiên mở cánh cửa phòng ra, hẳn là do thói quen cũ từ thế giới trước, vì Mikey từng lúc nào cũng tắm lâu đến mức chỉ khi có người vào gọi em mới chịu rời khỏi dòng nước vốn đã ngừng trở nên ấm áp, hoặc là đến khi có người ôm em ra khỏi nơi đó, bởi em nhắm mắt ngủ quên lúc nào không hay.

"Nửa đêm rồi, không lo ngủ còn hỏi tao ăn gì à?"

"Ầy, tại lũ kia kêu đói, tao nghĩ mày cũng sẽ muốn ăn."

Mikey chớp chớp mắt, nhìn người đang đứng tựa bên cửa phòng tắm, đột nhiên nhịn không được mà gọi tên hắn.

"Koko này."

"Ừ?"

Em không biết mình muốn nói gì, chỉ là muốn gọi như thế, cho nên liền yên lặng một hồi lâu thật lâu. Nhưng Kokonoi cũng chẳng hề thắc mắc, sếp của hắn vốn là vậy. Ở cùng với em đến gần nửa đời người, hắn hiện tại bỗng có cái suy nghĩ càn rỡ, lại cũng thật hiển nhiên một cách khó tin, rằng chẳng qua là bởi em đang cô đơn, nên mới gọi thế thôi.

Kokonoi tiến đến chỗ Mikey, khuỵu một chân xuống chống lên nền phòng ướt đẫm, thò tay vào trong bồn tắm của em, rồi y hệt một người anh lớn vì không hài lòng mà nhíu mày lại.

"Nước lạnh rồi kìa, ra ngoài đi."

Mikey ở bên dưới theo bản năng chạm vào tay hắn, bỗng nhận ra điều gì khác lạ, cảm thấy hai bên tai đều không khống chế được nóng lên, liền quay sang một bên mà lặn cả nửa đầu xuống nước.

"Biết, mày đi ra trước đi."

Kokonoi không nói gì với em nữa, chỉ im lặng đi lấy khăn tắm về cho Mikey. Đứng trước mặt em mà banh chiếc khăn ra, như muốn gọi em lại.

"..."

"Không phải ngại, dù sao mày tự lau cũng không hết nước được."

"Địt m-"

"Tao không nhìn đâu mà lo."

Mikey câm nín trèo ra khỏi bồn tắm, cảm giác không thể nói lý lẽ với người này được nữa. Bèn biết thân biết phận mà chui vào chiếc khăn tắm Kokonoi đang cầm, lòng thầm nghĩ câu nói "nếu mày không ngại thì người phải ngại sẽ là người kia" lúc này đem áp vào hắn quả thực không thể nào hợp hơn được nữa.

[Bonten/Izana x Mikey] _ Do you trust me?Where stories live. Discover now