CHAP 6: XA LẠ

441 51 12
                                    

Mẫu: Mẹ kế của Khánh Vân.
______________________________________
Mọi người thay phiên nhau ở cạnh cô, kể cho cô nghe nhiều điều. Hiện tại đã gần 2 tuần, cô vẫn mê man như vậy, không chút động tĩnh, không một phản ứng, chìm sâu vào trong tĩnh lặng với những nhịp đập yếu ớt.

*phòng 203*
Nàng từ ngoài trở về, trông có vẻ gầy gò và hốc hác hơn hẳn. Y gần đây đã nhận thức được trách nhiệm của bản thân, nên cũng hạn chế đến đây hơn trước; Y phải giúp cô tiếp quản công ty. Ông và bà vẫn đều đặn đến đây, ở bên cạnh cô, chỉ mong cô có thể sớm tỉnh lại.

Nàng ngồi xuống cạnh cô, vuốt ve từng đường nét trên gương mặt cô, thì thầm với cô thật nhiều điều. Đôi lúc giọng nói nàng nghẹn lại nhưng nàng vẫn không khóc.

Nàng: Kim Duyên...

Nàng nằm lên ngực cô, lắng nghe từng nhịp đập thưa thớt, ít ỏi. Cảm thấy rơi vào tĩnh lặng và ngột ngạt, ông lên tiếng phá tan nó:

Ông: thôi! Trưa rồi, mọi người ăn cơm trưa ha!

Y: hôm nay bác mua gì đấy? Đừng có nói là cơm sườn nữa nhé.

Ông: yên tâm, hôm nay ta đổi món, cháo cá lóc. Ta thấy chỗ đó rất vừa miệng nên mua cho mọi người một phần- ông đến cạnh nàng, đưa cho nàng hộp cháo- Khánh Vân, con cũng ăn đi. Con như vậy hoài đến lúc Duyên nó tỉnh dậy lại trách 2 chúng ta bỏ bê con đó! Như vậy rất oan ức cho chúng ta, con ăn một chút cho lại sức ha.

Nàng nhận lấy hộp cháo từ tay ông.

Nàng: vâng, con biết tự chăm sóc cho bản thân mà...

Một người phụ nữ trung niên, giọng nó oang oang ngang nhiên bước vào phòng bệnh.

Mẫu: tốt nhất đứa con gái của các người nên mau chóng tỉnh lại, Phúc tiểu thư nhà tôi vì nó mà trở nên hao mòn như vậy thật không hay.

Là kế mẫu của nàng.

Nàng: bà đến đây làm gì?

Mẫu: đến xem độc nhất tiểu thư Phúc gia đang làm gì. Xem kìa, yêu đương mù quáng! Sự nghiệp của Phúc gia ngươi chưa ngày nào để ý, còn con nhỏ đó mới bị tai nạn một chút ngươi đã đem lên đằng đầu. Quả thật có đáng??

Nàng liếc mẫu, kìm nén cơn tức giận của bản thân.

Nàng: chuyện của tôi, tôi tự lo. Không đến lược bà quản! Xin lỗi mọi người, con đã làm phiền rồi.

Mẫu: bao dung quá! Tử tế quá! Đáng khen ngợi- mẫu vổ tay bôm bốp.

Nàng: bà thôi đi! Mọi người ở đây chưa đủ mệt sao? Muốn gì thì về nhà giải quyết.

Mẫu: nhưng ta lại muốn giải quyết bây giờ, ngươi lo suy xét cho đúng. Nên nhớ, cho dù ngươi có làm gì, thì ta vẫn sẽ luôn dõi theo ngươi- mẫu xách túi, nhếch môi bước ra ngoài.

Nàng ngồi xuống ghế, gương mặt đầy oán hận.

Nàng: con ra ngoài một lát.

Nàng vừa bước ra khỏi phòng

#bụp#

Và nàng ngất đi.

*phòng 202*
Nàng đang nằm trên giường bệnh, dần tỉnh lại và tiếp thu ánh sáng.

DYNBY-EM BÉ Where stories live. Discover now