Chương 11

600 11 1
                                    


Ngỡ rằng có thể quên đi, nhưng hóa ra vẫn còn đó.

Bạn nhỏ Minh Gia nằm sóng soài trên giường, nghiên cứu tỉ mỉ tấm ảnh của Trình Vũ Phi.

Tuy cho rằng khả năng người này là mẹ ruột của mình rất thấp, nhưng khi thấy Nguyễn Ngộ Minh định ném bức ảnh vào thùng rác, Minh Gia lại vội vàng giữ lại.

Nghe tiếng động cơ xe tới gần, cậu bé liền giấu tấm ảnh dưới gối rồi chạy xuống nhà.

Hôm nay, Minh Gia tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn, không những khoe với bố rằng mình đã chuẩn bị kỹ cho kỳ thi ngày mai, mà lúc ăn cơm, cậu bé còn ăn cả những món thường ngày không ăn.

Biểu hiện khác lạ của Minh Gia không qua khỏi mắt An Diệc Thành. Anh dám chắc con trai đang có việc muốn xin xỏ mình. Vì thế, ăn cơm xong, An Diệc Thành chưa vội lên gác ngay mà ngồi ở phòng khách chờ cậu nhóc mở miệng.

Minh Gia sà vào lòng bố, cười hì hì: "Bố!".

"Sao?"

Minh Gia nuốt khan, mặc dù biết bố không thích nhắc đến chuyện của mẹ, nhưng cậu vẫn muốn hỏi: "Mẹ con là người thế nào?".

Quả nhiên, sắc mặt An Diệc Thành biến đổi. Anh nheo mắt lại nhìn Minh Gia, không trả lời.

Cậu bé cúi đầu, dáng vẻ tội nghiệp.

"Con chưa từng thấy mẹ, muốn biết mẹ trông như thế nào..."

An Diệc Thành không đành lòng nhìn con trai như vậy, bèn xoa đầu cậu bé: "Con muốn biết cái gì?".

"Mẹ đẹp không?"

Đây là kiểu câu hỏi gì?

An Diệc Thành nhíu mày: "Tàm tạm".

"Tính tình mẹ tốt không?"

"Bình thường."

...

Cuối cùng, nhóc Minh Gia phát hiện, An Diệc Thành trả lời cũng như không. Cậu bé vốn muốn dựa vào miêu tả của bố để so sánh với ngoại hình của cô Trình kia, thế nhưng căn cứ vào những câu trả lời của bố, e rằng ai cũng có khả năng là mẹ cậu.

Thấy trên mặt con trai hiện rõ sự thất vọng, An Diệc Thành bèn hỏi: "Chú Bảy lại đến chơi với con phải không?".

Minh Gia lập tức lắc đầu: "Không. Chú Bảy nói dạo này rất bận nên không có thời gian đến chơi với con".

"Bố thấy chú Bảy của con vẫn thiếu việc để làm lắm!"

"..."

Hôm sau, Minh Gia tự mình đến trường thi. Cậu bé tuyệt nhiên không có lấy một chút lo lắng, phần vì đã học bài kỹ, phần vì bố không đặt ra bất cứ yêu cầu gì. Cảm giác duy nhất của cậu chính là hôm nay rất lạnh, mặc dù trước khi ra khỏi nhà, cậu bé đã được dì giúp việc lấy thêm áo khoác cho mặc.

An Diệc Thành vốn định đưa Minh Gia tới trường, nhưng gần đến giờ lại có việc gấp phải giải quyết. Thời gian này, Cố Trường Dạ thường xuyên ở nhà chăm sóc vợ nên hầu như mọi việc lớn nhỏ đều đến tay anh.

Nhóc Minh Gia nghe Nguyễn Ngộ Minh nói, phụ nữ khi mang thai luôn cần có chồng ở bên cạnh, cậu bé tự hỏi, lúc mẹ mang thai mình, bố có ở bên chăm sóc mẹ hay không?...

Đề thi lần này không khó, Minh Gia làm rất tốt. Cuối giờ, thầy giáo dặn dò vài câu rồi cho cả lớp nghỉ. Bên cạnh trường tiểu học có một nhà trẻ, Minh Gia vừa ra khỏi cổng trường liền trông thấy người quen. Cậu bé dừng lại, cách đó không xa chính là cô Trình trong bức ảnh mà Nguyễn Ngộ Minh đưa cho cậu. Cô mặc chiếc áo khoác màu xanh ngọc bích, dắt tay một đứa bé từ trong nhà trẻ đi ra, gương mặt rạng rỡ nụ cười.

Đứa trẻ kia hình như không vui, Trình Vũ Phi đang dỗ dành cô bé.

Chẳng hiểu sao, Minh Gia lại có cảm giác mình bị bỏ rơi. Rõ ràng cả chú Bảy và chính cậu đều đã nhận định người phụ nữ kia không có khả năng là mẹ ruột của mình, nhưng chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.

"Dì ơi, mẹ con không tốt. Con không thèm chơi với mẹ nữa..."

Chưa Từng Hẹn Ước - Lục XuDonde viven las historias. Descúbrelo ahora