Chương 4.1: Thân quen

5 2 0
                                    


Cố Thiên Phàm thấy Triệu Phán Nhi ngã xuống, theo bản năng vươn người ra đỡ nàng. Trong lúc này, các thuyền viên vẫn đang giúp Tôn Tam Nương ép nước, nhưng nàng không có phản ứng gì cả.

- Tránh ra

Cố Thiên Phàm đẩy đám thuyền viên ra, kiểm tra mạch đập của Tôn Tam Nương, tiếp theo, hắn nhanh như chớp chưởng mạnh vào tim nàng. Mọi người xung quanh kinh hô lên, Tôn Tam Nương còn đang hôn mê bị hắn chưởng bật ngửa ra, nằm vật xuống mặt đất, trong cổ họng nàng vang lên âm thanh nhỏ, dân dần hô hấp trở lại.

Tôn Tam Nương chậm rãi mở mắt, chỉ thấy Triệu Phán Nhi tràn ngập quan tâm đang ngồi ngay bên cạnh mình, nhưng thần chí nàng còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, vậy nên không nhận ra Triệu Phán Nhi. Một trận buồn ngủ kéo xuống, Tôn Tam Nương lần thứ hai hôn mê bất tỉnh.

Bọn thuyền viên nâng Tôn Tam Nương đến khoang sau, giúp nàng nhóm bếp lò. Cố Thiên Phàm nói khẽ vào tai Triệu Phán Nhi khi nàng ngồi cạnh băng bó vết thương cho hắn. "Lái thuyền đang hoài nghi ta".

Triệu Phán Nhi ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy có tên nam tử đang lấm la lấm lét đánh giá hai người, khi ánh mắt hai người chạm nhau, lái thuyền vội vàng nhìn đi chỗ khác.

- Ngươi trước cứ giữ chân hắn đã, ta đi tìm nơi nước cạn để nhảy xuống".

Cố Thiên Phàm chuẩn bị đứng dậy. Vừa rồi vết thương của hắn lại bị nứt ra, Triệu Phán Nhi lo lắng thương thế của hắn bị nặng thêm, vội đem hắn ấn trở lại:

- Việc này cứ giao cho ta, ngài chờ ở đây.

Không đợi Cố Thiên Phàm cự tuyệt, Triệu Phán Nhi đã đứng dậy chặn đầu lái thuyền không cho hắn trốn.

- Ta muốn đến tạ ơn Lục gia, ngài làm sao phải tránh ta?

Lái thuyền nghĩ nghĩ, đơn giản nói lời thật lòng: "Triệu nương tử, chúng ta quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, người quen kia của ngươi có lai lịch thế nào? Quan phủ dán bố cáo chắc ngươi cũng xem qua đi, này tuổi, tướng mạo, khẩu âm, võ công đều trùng khớp. Chúng ta chạy thuyền cũng không mong phát tài từ việc báo quan lãnh thưởng, chỉ mong đừng bị quy tội chứa chấp tội phạm."

Triệu Phán Nhi ra vẻ thần bí nói: "Lai lịch thế nào ngài đừng hỏi, tóm lại, hắn không phải là hải tặc gì cả. Nếu ngài mà đi báo quan, đời này cũng đừng mơ kiếm tiền trên sông này nữa."

Lái thuyền thấy nàng nói cực nghiêm túc, trong lòng có chút chột dạ, nhưng thật nhanh đã trấn định:

- Triệu nương tử, ngài tưởng nói vài lời đe dọa mà làm ta sợ sao? Nên nhớ Lục Tam ta cũng không phải kẻ nhát gan sợ chế.t.

Thấy đối phương xoay người muốn đi, Triệu Phán Nhi ra vẻ không để tâm, chặn đường đi của hắn:

"Từ từ" Nàng nhìn quanh bốn phía, đảm bảo chắc chắn không có ai mới thấp giọng nói, trên mặt không nén được kiêu ngạo: "Nếu ngươi cứ muốn hỏi, ta đây liền nói. Hắn họ Tiêu tên Phàm, chính là đại công tử phủ Sử tướng Tiêu Khâm Ngôn, hắn tới Tiền Đường du ngoạn, có duyên cùng ta thề ước bạc đầu. Chỉ là Bành Thành Quận vương có người bà con xa cũng nhìn trúng ta, muốn nạp ta làm thiếp, ta cùng Phàm lang mới phải chạy trốn, muốn chạy về Đông Kinh tìm Tiêu lão phu nhân làm chủ. Bằng không, ngày đó ta cần gì vội vàng muốn đi thuyền của ngài?"

Xem thần sắc của lái thuyền, Triệu Phán Nhi nhìn ra hắn đã dao động, nhẹ nhàng thở ra. May mà tối qua Cố Thiên Phàm đã nói cho nàng tình thế trong triều, bằng không, nàng quả thật không biết nên bịa đặt về vị đại quan nào mới khiến hắn sợ đây.
Lái thuyền nửa tin nửa ngờ, trong đầu nhanh tính toán: "Chỉ là việc riêng, quan phủ cần thiết phải ra công văn truy bắt tội phạm sao?"

- Phàm lang nhất thời không kịp tay dừng tay, đã chặt đứt chân của người kia.

Triệu Phán Nhi phản ứng cực nhanh, tiếp tục cùng đối phương đánh tâm lý. "Lục gia, ta đơn giản cùng ngài nói rõ, trong bụng ta hiện giờ chính là cốt nhục của Phàm lang, ngài muốn báo quan, vậy đi báo đi! Dù sao bọn họ cũng đả thương Phàm lang, lại thiếu chút nữa hại chết Tam Nương, liền tính là hai mạng người rồi". Nói đến chỗ này, tay nàng vỗ nhẹ bụng nhỏ, biểu tình bi phẫn: "Về sau khi tổ mẫu của Phàm lang trách tội xuống, ngài bây giờ được thưởng bạc, lúc đó có thể là cả quan tài tiền!"

Không biết từ khi nào, Cố Thiên Phàm đã lặng lẽ vòng tới phía sau Triệu Phán Nhi và Lục Tam, nghe được lời của nàng, sắc mặt hắn trở nên cực kì cổ quái.

Lái thuyền vội ngăn Triệu Phán Nhi lại, cười làm lành:

- Triệu nương tử bớt giận, bớt giận! Ta nói vị quan nhân kia thế nào lại có một thân bản lĩnh, thì ra là một vị nha nội.

Triệu Phán Nhi vỗ về bụng nhỏ, hừ lạnh một tiếng.

Lái thuyền thấy vậy, nói tiếp:

- Ngài cứ yên tâm, tiểu nhân cái gì cũng chưa nhìn thấy. Nếu có người tới hỏi, tiểu nhân sẽ nói khoang sau là muội tử cùng nha hoàn. Những người khác trên thuyền, tuyệt đối sẽ không lắm miệng.

Triệu Phán Nhi lúc này mới vừa lòng gật đầu: "Nhớ mang thêm chút cháo trắng, rau xào lại đây, Phàm lang hai ngày nay ăn uống không tốt. À, còn có bút mực, Phàm lang muốn viết thư cho người thu thập cái tên vương bát đản kia. Nếu hầu hạ tốt, chờ tới Đông Kinh, ắt có thưởng".

Dứt lời, nàng liền vênh váo tự đắc xoay người rời đi, đi chưa được mấy bước, đã thấy Cố Thiên Phàm đứng ở chỗ rẽ đang nhíu chặt mày nhìn nàng. Triệu Phán Nhi vội kéo hắn sang một bên, trên má dường như hiện lên vệt ửng đỏ:

- Ngài nhĩ lực tốt như vậy, không phải nghe thấy hết rồi chứ?

Cố Thiên Phàm gật đầu, biểu tình vẫn như cũ thập phần cổ quái.
Triệu Phán Nhi vội nói: "Ta nói như vậy chỉ để dọa hắn thôi, ngài đừng để ý".

Cố Thiên Phàm đột nhiên nắm lấy tay Phán Nhi. Triệu Phán Nhi hoảng sợ: "Ngài làm gì?"

Cố Thiên Phàm ấn lên cổ tay của Triệu Phán Nhi, trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích. Thuốc trị thương có Thiên Phong tán và Thiên Vương Kim Sang đan ngươi đều dùng qua? Trong đó có trùng ban miêu, nữ tử mang thai nếu dùng qua dễ bị sảy thai, để ta xem mạch tượng của ngươi thế nào".

Triệu Phán Nhi ngẩn ra, đỏ mặt tránh tay: "Đồ vô lại!" Nàng thẹn thùng, bước nhanh chạy về trong khoang thuyền, nhìn Tôn Tam Nương vẫn nằm trên giường, lúc này mới thở ra.

Cố Thiên Phàm đi theo vào, trịnh trọng nói: "Ta không phải đùa ngươi. Thai phụ thật sự không thể dùng hai loại dược kia".

"Ngài câm miệng, ta không có!" Triệu Phán Nhi nhất thời giải thích không rõ, bối rối đến đỏ bừng cả mặt.

Cố Thiên Phàm kinh ngạc: "Không phải vì ngươi hoài hài tử của Âu Dương Húc, nên mới vội vàng đến Kinh thành tìm hắn sao?"

Triệu Phán Nhi lúc này đã nóng nảy, lại lo lắng bị người khác nghe thấy, chỉ có thể nhẹ giọng giải thích: "Nói hưu nói vượn, ta cùng Âu Dương cái gì cũng không có. Ta rõ ràng vẫn là nữ tử thanh bạch.

Cố Thiên Phàm sắc mặt trong nháy mắt đỏ lên, tuy rằng hắn đã sớm qua tuổi thành gia lập thất, nhưng vì chức vụ đặc thù cùng tính tình trời sinh đa nghi, ngoại trừ thẩm vấn nữ phạm nhân hoặc tham gia yến hội cùng đồng liều, hắn rất ít khi tiếp xúc với người khác phái. Hắn quay đầu nhìn về cửa sổ, không được tự nhiên nói:

- Ngươi chưa thành thân, vì sao tùy tiện nói mình có cốt nhục của người khác?

Triệu Phán Nhi không nghĩ tới Cố Thiên Phàm sẽ vì việc này mà rối rắm, cuống quýt giải thích:

"Không phải là đang lừa gạt lái thuyền sao? Gặp chuyện phải biết ứng biến có hiểu không? Ngài là người của Hoàng Thành Ty cơ mà! Tam Nương cùng ta là bằng hữu, ngài vì giúp ta cứu người nên mới bị lộ hành tung, ta tùy tiện nói dối hai câu thì có vấn đề gì?

Nàng một bên dịch chăn giúp Tôn Tam Nương, thuận miệng nói:

- Chưa kể ta cũng không nói đó là hài tử của người khác, rõ là nói là của ngài...

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng tức khắc cảm thấy không đúng, vội giải thích:

- Ta chỉ muốn cùng lái thuyền nói như vậy, người khác sẽ không biết. Cho nên người khác cũng không biết đó là hài tử của ngài, không, ta không phải nghĩ cái này, tóm lại người khác...

Nàng càng nói càng gấp, càng nhanh càng loạn, khoang thuyền đột nhiên trở nên khô nóng. Từ khi quen biết tới nay, Cố Thiên Phàm lần đầu tiên nhìn thấy nàng tay chân luống cuống, không hiểu sao tâm tình rất tốt, hắn ngăn Triệu Phán Nhi lại, ôn nhu nói:

- Được rồi, đừng có gấp! Ngươi nói là của ta thì chính là của ta đi, ta nhận là được.

Triệu Phán Nhi thấy khóe miệng hắn cong lên, xấu hổ cùng giận dữ nói: "Cố Thiên Phàm, ngài chiếm tiện nghi của ta".

- Ta tự nhiên được làm cha, chẳng lẽ không phải ngươi chiếm tiện nghi của ta à?

Cố Thiên Phàm trừng hai mắt, đầy mặt vô tội.

Triệu Phán Nhi tránh ánh mắt sáng quắc của hắn, nhỏ giọng cãi: "Đó là vì cứu ngài"! Nàng nghĩ không ra, cái tên Hoàng Thành Ty mặt lạnh tâm lạnh từng muốn giế.t nàng, vì sao lại giống như biến thành người khác.

- Chẳng lẽ không phải vì ngươi muốn cứu bằng hữu sao?

Mắt thấy Triệu Phán Nhi cứng lưỡi, bên môi Cố Thiên Phàm ý cười càng ngày càng tăng. Đúng lúc này, Tôn Tam Nương đột nhiên ho khan, Triệu Phán Nhi chạy đến nhìn, trận giao phong giữa hai người tạm thời dừng lại.

Mộng Hoa Lục (Phim Mộng Hoa Lục 2022)Where stories live. Discover now