Ngoại truyện 2: Something strange

1K 73 8
                                    

A/N: Đặt tên chap tiếng Anh cho nó ngắn mn ạ :,)

***

Ông Heizo xỏ xong đôi giày đen, xách cặp rời nhà đi làm. Cửa vừa mở, ông đã gặp ngay Kazuha ở bên ngoài với vẻ mặt nghiêm túc. Cái cúi chào có phần khách sáo của con bé làm ông cũng phải trịnh trọng làm theo. Thật không hiểu cả tuần qua cô bé này có tâm tình gì.

"Cháu chào bác ạ!", Kazuha gập người đúng 90 độ chào bà Shizuka, xếp giày ngay ngắn rồi lướt vội đến chân cầu thang, không để bà kịp nói gì lại cúi chào thêm một cái nữa. "Cháu xin phép lên gọi Heiji dậy ạ"

"À... ừ..."

Cô bé chạy hốc tốc lên tầng như muốn trốn, bà Shizuka chỉ biết thở dài nhìn theo. Vốn là bộ bài karuta đã được hoàn trả đầy đủ 2 lá bài thiếu, nhưng gặng hỏi Heiji thì thằng bé chẳng nói gì, Kazuha thì cứ tránh mặt bà suốt, lại còn rất khách sáo nữa. Cãi nhau? Bị từ chối? Đã thành đôi? Đang mập mờ?

Nhưng chắc không có gì quá nghiêm trọng, bà lại nghe thấy tiếng rầm rầm inh ỏi phía trên tầng rồi. Kazuha chạy xuống trước xỏ giày, Heiji theo sau với gương mặt còn ngái ngủ, nhét tạm miếng sandwich bỏ vào miệng và xách theo túi cơm trưa.

"Cháu chào bác ạ", lại một cái gập người trịnh trọng.

"Ừ, đi cẩn thận nhé"

Heiji mở cửa, rồi chuyển túi cơm sang bên tay đang xách cặp, chìa bàn tay trống về phía Kazuha. Cô bé đơ ra, chớp chớp mắt, nhướn một bên mày.

"A-À, cặp của tớ đâu?"

"Cậu đang cầm ở tay còn gì, đồ ngốc!", Kazuha hắng giọng. "Chưa tỉnh ngủ à?"

"Ừ nhỉ?", cậu lúng túng nhìn xuống chiếc cặp trên tay. "Bọn con đi đây!"

Cánh cửa đóng sầm lại, tiếng to nhỏ của 2 đứa trẻ cũng xa dần rồi khuất sau cổng lớn. Mối quan hệ giữa Heiji và Kazuha là một chuyện, mối quan hệ giữa bà Shizuka và đồng-minh-Kazuha cũng lại là một chuyện khác. Bà phải tìm thời điểm tâm sự với con bé thôi.

Heiji và Kazuha bước nhanh ra đường lớn, ngó đầu lại nhìn để chắc chắn bà Shizuka không ra cổng tiễn rồi mới thở phào nhẹ nhõm, thật là hú hồn mà. Nếu lúc nãy Kazuha mà không tỉnh...

"Đồ ngốc! Thôi cái kiểu cúi chào như vậy đi!", Heiji phẩy chút tuyết trên tóc Kazuha xuống. "Cả tuần mẹ tớ cứ thắc mắc mãi"

"Còn cậu thì phải tỉnh táo lên, Heiji!", cô bé búng tay một cái thật kêu trước mặt cậu.

Sau một thời gian chính thức hẹn hò, cũng một phần vì trời còn lạnh, Heiji dần có thói quen chìa tay ra chờ Kazuha nắm lấy. Lúc đầu, để cho bớt ngượng, cậu đã tự thuyết phục mình rằng nó chỉ giống như việc cậu hay dang tay sang ngang để cô bám lấy mỗi khi leo xuống mô tô thôi. Nhưng cũng chính vì vậy mà quên mất làm thế sẽ bị nghi ngờ.

"Không biết họ nghĩ gì khi biết chuyện nhỉ?"

"Cậu lo gì, mẹ tớ thân với cậu mà", Heiji nói. "Quan trọng là bố cậu kìa"

"Bố tớ làm sao?", cô hỏi, rồi à một tiếng, cười thích thú. "Cậu hối hận vì quát mắng tớ rồi đúng không? Đồ ngốc!"

[Shortfic - HeiKaz/ Heiji x Kazuha] Dẫu nén tận đáy lòngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ