Chương đầu tiên

653 29 10
                                    

"Anh có biết điều khó khăn nhất của cô gái 17 tuổi vừa mới chập chững bước vào đời là gì không?"

"Chịu. Anh không phải cô gái 17 tuổi."

Donghyuck trả lời tôi xong thì tung miếng bỏng ngô lên trời rồi há mồm to oằn ra đợi.

Trớ trêu miếng bỏng ngô rơi xuống đất - bỏng ngô phụ anh Hyuck rồi.

Ngày nào ảnh cũng  nghịch như vậy đó, Donghyuck không thích mấy chuyện dễ dàng, anh hay tự thử thách bản thân bằng mấy điều lạ lùng lắm. Ừ thì công nhận Donghyuck rất chi là duyên, anh làm gì cũng khiến người ta bật cười vì nó đáng yêu dù có một chút ngốc nghếch, mà chắc người cười nhiều nhất là Mark Lee.

Mark Lee vừa theo bố mẹ từ Canada chuyển về đây, gió xuân ngoại quốc phơi phới ngày nào cũng đòi gà rán, Donghyuck là người Hàn gốc 100% phải ăn canh kim chi hầm ba ngày trên một tuần. Nếu đặt hai người lên bàn cân để so sánh ai đẹp, ai giỏi , ai ga lăng...thì không thể nào phân chia được vì kiểu gì anh Mark cũng sẽ nhường Lee Donghyuck thắng thôi. Mỗi lần hỏi anh sao cứ nhường Donghyuck vô lý như thế thì anh lại lôi ra bài văn muôn thuở: "Anh lớn hơn mà, phải nhường em chứ, thôi kệ nhường ẻm đại đi cho yên nhà."

Ngay lúc này đây người lớn tuổi nhất vừa khom lưng quét mớ bỏng ngô đã phụ lòng anh Donghyuck lúc nãy vừa cười khì khì hỏi:

- Lại làm sao?

- Điều khổ tâm đó chính là sau này em không biết nên lấy Lee Donghyuck hay là cưới Mark Lee.?

Donghyuck đẩy ly trà lúa mạch về phía tôi cao giọng:

- Lấy anh. Nhà anh ở gần nhà em hơn.

- Anh nghĩ em lấy cả hai đi. Còn nếu bắt buộc chỉ được chọn một thì...ờm anh có ôtô với giỏi ngoại ngữ nữa nè.

Donghyuck cướp lời tôi:

- Xì...cái xe đó của bố anh mà, với lại giỏi ngoại ngữ thì kệ anh mắc gì phải chọn anh.

- Sau này bố cũng cho anh cái xe đấy thôi. Chê ngoại ngữ của anh thì đừng sang xin học gia sư chùa nữa.

- Ấy ấy. Em có chê đâu anh mà Mark ơi.

Donghyuck với theo nắm lấy ống quần Mark mà năn nỉ (sao không nắm tay, nắm áo mà nắm quần?).

Mark cằn nhằn:

- Buông cái tay ra. Tuột quần anh bây giờ.

- Không buông.

- Buông ra anh về ăn cơm mẹ gọi kìa.

- Em cứ không buông đấy.

Mark Lee bất lực vừa nắm cái chun quần vừa kéo lê anh Hyuck về nhà ăn cơm. Tôi nhanh chóng chạy ra đóng cái cổng rào bày tỏ lòng "tiễn khách".

Nhà tôi cách nhà Lee Donghyuck 18 tuổi - ba bước chân. Còn nhà của Mark Lee 19 tuổi - chỉ cách nhà anh Hyuck một bức tường.



Sinh nhật năm tôi lên tám, tôi nghe bố mẹ bảo sau này lớn lên sẽ lấy anh Hyuck nhà hàng xóm.

Bố mẹ anh ấy cũng bảo vậy nên từ đó mối quan hệ của chúng tôi chính là "bố mẹ bảo lớn lên sẽ lấy nhau".

 DEPTH - [MARKHYUCK]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ