9 . r18

919 60 4
                                    

" khuất văn khang! ai dạy mày cái cách ăn mặc như thế hả "

văn khang vừa tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm liền bị văn trường lớn giọng. em thấy tủi thân

" người ta nói trường chán em rồi nên.. "

nhưng rõ văn khang cảm thấy bản thân cũng không làm gì quá đáng. văn trường cao hơn em gần một cái đầu, nên áo của anh tỉ lệ thuận với nó luôn thành ra em mặc vào rồi thì có mặc quần cũng sẽ không nhìn thấy được

" mày nói ngay, là thằng nào "

" anh nói mà, nhưng trường đừng như thế, đừng xưng mày tao.. "

sau câu nói của văn khang, văn trường nhận ra nãy giờ anh có phần nóng tính, lớn giọng với bạn bồ của mình việc mà trước đây anh chưa bao giờ làm cả

" xin lỗi vì đã lớn tiếng với khang nhé, thế giờ nói với em có được không "

" là văn bình nó bảo anh cứ mãi như thế thì trường sẽ chán anh sau đấy quen người khác "

em thành thật khai ra kẻ chủ mưu, và không biết rằng lời nói của em chính là 'hung khí' để xác hại cao văn bình

" em nói khang nghe, anh cứ là anh thôi. em yêu anh vì anh là khuất văn khang chứ không phải là một ai khác đừng vì những lời trêu ghẹo mà nghĩ nó là sự thật, em yêu con người anh chứ không vì vẻ ngoài đừng để tâm đến những lời như thế nữa nhé "

dứt lời văn trường khẽ hôn lên trán em xem như một lời an ủi

" thế giờ anh đi thay đồ mặc cái này khó chịu "

đứng dạy định rời đi nhưng văn trường lại nhanh tay hơn em một bước, kéo tay em để em ngồi trên đùi mình. nở nụ cười đểu cán

" súng đã lên nòng sao lại không bắn "

văn khang nghe anh nói, mặt mày tái xanh, lắc đầu từ chối

cổ em bị văn trường ghìm lại, hôn lên. ban đầu chỉ là cái hôn môi nhẹ nhàng nhưng văn trường cảm thấy chưa đủ, cạy mở hàm răng văn khang ra dùng lưỡi của mình luồng vào trong tham lam chiếm hết mật ngọt của em

khẽ đánh nhẹ vào ngực văn trường, anh hiểu ý luyến tiếc rời khỏi đôi môi kia, cũng không quên cắn vào môi em một cái

nhìn chằm chằm vào em, mắt hơi ánh lên tia nước, thở hổn hển, cần cổ trắng ngần, quần áo sộc xệch. cổ họng khô rát, di chuyển yết hầu lên xuống, nhắm đến cổ văn khang mút mạnh để lại vài dấu hicky

" văn trường.. "

lần nữa hôn lên môi văn khang, quần áo của em đã nằm ngay trên sàn nhà lãnh lẽo không biết từ bao giờ

vươn tay lấy lọ gel bôi trơn ở tủ đầu giường, văn trường bôi một ít lên tay, một tay tách hai cánh mông của em ra, hoa huyệt hồng phấn xuất hiện có lẽ vì chủ nhân của nó quá khẩn trương nên khép chặt kín. đưa nhẹ ngón tay vào nơi tư mật kia

văn khang cảm giác có gì đó lành lạnh đi kèm là vật gì đó không phải của em, bắt đầu hoảng sợ. nước mắt trực trờ bất cứ lúc nào cũng tràn ra được

" aa "

" trường...hức...e.em..hic..sợ "

" ngoan đừng sợ, một chút nữa liền thoải mái "

nvt.kvk // OniriqueNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ