Chương 29

90 10 0
                                    


Liên tiếp cày ruộng nửa tháng, Tần Tiểu Mãn hai đầu hắc bận rộn, trong nhà tính toán đâu ra đấy 50 mẫu đất trừ bỏ ngay từ đầu cũng đã đào xới xong, dư lại 40 mẫu đất cũng đã toàn bộ đào xong rồi.

Mà nay một mẫu đất bất quá hơn bốn trăm bình, nhưng liên tiếp làm xuống dưới vẫn là thập phần khiến người mệt mỏi, thiên tình mưa rơi cũng chưa nghỉ ngơi, lập tức làm xong màn đêm buông xuống về nhà bước chân đều là khoan khoái.

Gió đêm xào xạc, Tần Tiểu Mãn nắm ngưu đi ở đằng trước, hôm nay làm nhiều hơn chút canh giờ việc, vội vàng đem cuối cùng ba phần mà cũng cấp nhặt đằng xong.

"Cái này không cần trở ra xới đất, tướng công mệt mỏi như vậy chút thời gian, ngày mai có thể ngủ sáng sớm thượng, chúng ta lại làm điểm thịt ăn."

Tần Tiểu Mãn lẩm nhẩm lầm nhầm lải nhải, lại là nửa ngày không nghe được trả lời thanh âm, quay đầu lại phát hiện Đỗ Hành không thấy.

Hắn vội vàng kéo lấy ngưu, sốt ruột trở về đi: "Tướng công?"

"Đỗ Hành!"

"Ở chỗ này đâu."

Đỗ Hành cười từ dưới gò đất bò lên tới, đi theo trên tay còn mang theo một phủng đào lý hoa chi.

Vào ba tháng, trong không khí đã có hoa hương thơm, rét tháng ba gió đêm bên trong, mùi hoa hương vị càng đậm.

Đỗ Hành sáng sớm ra cửa liền phát hiện cây đào rừng ở bờ ruộng bên sườn núi  cao đã đầy nụ hoa, nụ hoa tươi tốt đã hé mở,trên cánh đồng bát ngát thập phần xinh đẹp.

Tần Tiểu Mãn nhìn người mặt thắng đào hoa Đỗ Hành, nói: "Trong thôn cô nương mới thích trích hoa nhi, ngươi sao cũng tay ngứa?"

"Ta thấy trong nhà có cái bình gốm đã bỏ đi, trích một chút hoa trở về cắm bình trong nhà cũng dính dính xuân ý."

Tần Tiểu Mãn nghiêng người đi bắt lấy Đỗ Hành tay: "Được rồi, mau về nhà!"

Hai người dẫm lên bóng đêm một đường về nhà đi.

Hôm nay mệt mỏi cả ngày, tắm rửa một cái sớm lên giường nằm, vốn tưởng rằng sẽ giống trước đó vài ngày giống nhau mệt cực kỳ ngã vào trên giường giây lát là có thể ngủ, có lẽ là làm xong rồi xới đất việc, ngày mai không cần dậy sớm thế nhưng rời rạc ngủ không được.

Tần Tiểu Mãn trở mình, hắn đối mặt Đỗ Hành: "Hôm nay sinh không sinh hài tử?"

Đỗ Hành chính nhìn phía trước cửa sổ phóng hồng nhạt đào hoa, tân cắm bình, phòng ngủ giống như nhiều một mạt sinh cơ, nghe được Tiểu Mãn thanh âm thu hồi ánh mắt.

"Úc ~ sinh đi."

Đỗ Hành ngồi dậy tới, ngựa quen đường cũ chính mình cởi hết quần áo lại nằm trở về trong ổ chăn.

Trong phòng đèn không thổi, Tần Tiểu Mãn nhìn nằm nghiêng ở chính mình trước mặt Đỗ Hành, trơn bóng, da bạch giảo hảo, xương quai xanh rõ ràng.

Người này hắn mang về tới ngày ấy cũng đã gặp qua,lúc ấy gầy yếu da bọc xương, nhìn nhưng không cảm thấy thật đẹp.

Phu lang kêu ta về nhà ăn cơm mềmDove le storie prendono vita. Scoprilo ora