(1) Tôi sai.

945 81 33
                                    


   "Hôm qua anh đã dặn đi dặn lại rồi, sáng nay cũng nhắc rồi đó!! Sao em kh--"

   "Im lặng chút đi." - Hắn thở dài ném cái áo khoác dạ lên sofa, cũng chẳng buồn nhìn tôi lấy một cái mà nói. - "Em cũng đang bực mình lắm. Anh đừng sinh sự nữa."

   "Sao không nói thẳng ra là "Anh câm mẹ mồm vào đi, lắm chuyện quá"???"

   "Đừng cố kiếm chuyện."

   "Kiếm chuyện?"

Nhớ đến cuộc họp vô cùng quan trọng sáng nay bị thất bại thảm hại chỉ với hai từ "Em quên" của hắn khiến tôi muốn tức điên. Ba máu sáu cơn, tôi nhào tới túm cổ áo hắn.

   "Anh kiếm chuyện với mày? Lỗi tại ai? Tại anh sao?"

Hắn nghiêng người hất tay tôi ra, bực bội trả lời.

   "Là lỗi của tôi, được chưa!"

   "Đừng có hãm, tất nhiên là lỗi mày chứ lỗi tao à?"

Hắn đứng phắt dậy định đi vào phòng cho khuất mắt tôi thì bị tôi nắm cổ tay giữ lại.

   "Thành, anh thực sự không chịu nổi cái cách em bỏ lửng vấn đề của hai đứa như thế này nữa!" - Tôi kéo tay hắn, muốn hắn ngoảnh lại nhìn mình. - "Chúng ta bên nhau bao lâu rồi? Sẽ bên nhau bao lâu nữa? Em muốn lảng tránh đến bao giờ?"

Hắn cúi đầu nhìn xuống nền nhà, lẩm bẩm nói.

   "Bây giờ. Tôi rất mệt. Thực sự."

   "Đâu phải mình em m--"

Lần nữa hắn cắt ngang tôi.

   "Buông tay."

Không nói thêm lời nào nữa, tôi buông tay hắn, haiz, quay ngoắt đi, tôi gượng gạo cười với đôi mắt đang ngấn lệ chực khóc.

Rầm một tiếng cửa phòng ngủ đóng lại, tôi ngồi xuống sofa, lấy cái áo khoác của hắn ôm vào lòng rồi run rẩy vùi mặt vào đó. Môi tôi mím chặt, cố gắng để không bật ra bất kì tiếng khóc yếu đuối, thảm hại nào.

Hai đứa có mười năm ở cạnh nhau, sáu năm công khai hẹn hò cùng vô vàn kỉ niệm, khung bậc cảm xúc xuyên suốt khoảng thời gian ấy. Để giờ ngoảnh lại, sao chợt thấy xa lạ quá.

Vẫn ngôi nhà này, vẫn góc quen này, vẫn là khi kim đồng hồ điểm vào giờ này. Tôi và hắn đâu có những cuộc cãi vã nhạt nhẽo như thế đâu? Chúng tôi đáng lẽ sẽ ngồi ở đây cùng nhau xem bộ phim mình thích, cùng nhau nghĩ xem mai nên ăn cái gì, nên đi chơi hay không.

Bắt đầu từ khi nào?

Là tôi thay đổi hay em ấy thay đổi?
Phải chăng là cả hai đã thay đổi?

Không biết nữa.

Đau đớn lắm.

Tần suất của những cuộc cãi vã cứ tăng dần, từ những điều vụn vặt thường ngày, từ  những điều bé xé ra to và thậm chí từ những điều cả hai đã hứa với nhau rằng sẽ chấp nhận, sẵn sàng bỏ qua cho nhau. Chưa ngày nào dừng lại.

Mọi thứ đã dường như đã trượt khỏi tầm kiểm soát của cả hai.

Người từng đau lòng mất cả đêm không ngủ khi thấy tôi khóc nức nở, giờ đã có thể làm ra cái mặt chán ngán không muốn nhìn tôi nữa rồi. Và người từng nói em có hậu đậu đến mức nào, tính xấu của em có ra sao, anh đều sẽ bao dung, vâng, là tôi, cũng đã cạn khô biển hồ kiên nhẫn.

Chuyện hai đứa mình - Trang SơWhere stories live. Discover now