kết thúc ở nơi nó bắt đầu

96 9 0
                                    

i.

Mùa hạ cháy bỏng cứa vào da thịt, hoang hoải mùi hoa đồng nội nhuốm mùi thuốc súng, gợi nàng về những bước chân đi mải miết về miền cực lạc xa vời vợi trong tiếng kêu gào thảm thiết của những đứa trẻ mắt xanh. Kiki vươn tay tắt phụt cái radio cũ vẫn đang vang đều đều bài hát Lili Marlen với chất giọng ngọt ngào của Lale Adersen.

Nàng từng thích bài hát đó lắm.

Khi nàng còn ở căn nhà cũ trong cái ngõ nhỏ ở Paris, với dàn hoa giấy và gạch ốp nung đỏ, những chậu hoa đặt trên ban công và tấm canvas trắng, hắn từng chỉ nàng hát bài này. Theodore sẽ cầm tay nàng và dắt nàng đi dưới đại lộ, dừng lại bên ánh đèn đường và hắn sẽ nhìn nàng ngân nga Lili Marlen, thì thầm gọi nàng là Lale Andersen, hắn gọi nàng là Das Mädchen unter der Laterne (Thiếu nữ dưới ánh đèn đường*) khi nàng dạo quanh dưới ánh đèn đường, vươn tay ôm lấy thân đèn rồi đưa mắt nhìn hắn. Nàng đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp cùng với Theodore của nàng ở nơi Paris phồn hoa ấy, có nhiều tấm canvas nàng đã dùng xuân sắc của mình mà lấp đầy, có những chậu cây cùng nàng khiêu vũ giữa nơi xập xệ ấy trong tiếng cười giòn tan trên đầu môi, có tất cả mọi thứ nàng hằng tìm kiếm suốt bao nhiêu năm đời người.

Ôi Paris, quá sức tráng lệ cho một người con gái chỉ đang kiếm tìm lãng mạn của mình.

Nhưng nàng lại chẳng thể giữ Paris không khỏi bốc cháy, cũng như không thể giữ Theodore lại trong những giấc mộng mùa hạ đằng đẵng của mình.

Theodore của nàng đã biến mất như thể hắn chưa từng ở đây. Trong khói bụi mịt mù của Đức Quốc xã, trong cái đau khổ oai oán của đứa trẻ lạc mẹ, trong tiếng gào thất thanh của người con gái chứng kiến cha mình bị bắn chết, trong tất cả cái hỗn loạn ấy, Theodore của nàng biến mất. Hắn biến mất nhưng hắn để lại những bức tranh vẽ dở, hắn biến mất nhưng để lại dàn hoa giấy ngập trong biển lửa nuốt trọn lấy Paris thân thương.

Theodore biến mất, nhưng hắn để lại trong nàng những vệt màu loang lổ.

.

Theodore với mái tóc vàng như nắng hạ và đôi mắt xanh lơ lạ lẫm khảm vào ký ức của nàng như một điều hiển nhiên. Hắn có dư vị của tháng Ba và một chất giọng Đức đặc sệt mỗi khi hắn mở miệng, hắn dạy nàng nói "ich liebe dich", nàng dạy hắn những nụ hôn trên trang canvas với vài vệt sơn màu. Kiki không nhớ rõ Theodore với đôi mắt xanh lơ mơ màng đã thiếp đi lúc nào trên đầu cọ vẽ, nhưng đôi mắt ấy cũng sớm trở nên vô hồn những ngày gần kề chia xa.

Ấy là với hắn.

Nàng còn chẳng nghĩ đến lúc hắn với nàng chia xa, nàng thậm chí còn chẳng thể tưởng tượng nổi việc hắn với nàng sẽ chia xa.

Nhưng hắn ở đó, trong chiếc xe đen xé toạc biển lửa.

Còn nàng ở trong biển lửa.

Nhưng Theodore không biết, hoặc hắn cũng chẳng buồn để tâm đến một cô gái miền Địa Trung Hải với đôi mắt nâu và tóc đen dày, đôi mắt xanh như sapphire của hắn có lẽ sẽ không thể nhìn thấy nàng một lần nữa, hoặc hắn không muốn nhìn thấy nàng - một kẻ du mục. Nhưng Kiki cũng chỉ nghĩ đến vậy, Đại uý Reichmerls của quân đội Đức hùng mạnh, mái tóc vàng và đôi mắt xanh, kẻ thừa hưởng sự cao quý của chủng tộc Aryan về căn bản sẽ không quan tâm đến nàng, một nàng chẳng có gì ngoài xuất xứ thấp kém từ miền biển Hy Lạp và trôi dạt đến Paris kiếm sống.

giấu em trong mùa hạ vĩnh cửu | zhengqiМесто, где живут истории. Откройте их для себя