7

2K 57 0
                                    

Sau buổi gặp Thanh Trúc và Lục Minh trong bệnh viện cũng đã hai ngày, Thanh Tịnh đã biến mất chẳng có một tung tích. Thanh Trúc rất lo lắm, tâm trạng suy sụp nước mắt nước mũi tèm nhem. Thanh Trúc chẳng thể an tâm nghĩ ngơi, vì bản thân cậu hiểu rõ.

Cũng là vì sai lầm lúc trước, cậu bé thừa hưởng hết gen của cậu. Cậu biết rất rõ cơ thể của Thanh Tịnh rất giống mình, cũng là giới tính nam nhưng có lẫn bộ phận sinh dục nam và nữ.

Lục Minh vừa phải lo việc học, việc tìm Thanh Tịnh lẫn việc chăm sóc vợ. Vì khi mang thai, thai phụ sẽ rất dễ súc động nhạy cảm đến thất thường. Và cũng vì thế sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng. Biết làm sao được, không thể trách cậu bé lẫn vợ mình thật là khổ tâm cho người ba trẻ.

  "An....anh..anh..hức..hức...phải tìm ra thằng bé...hức"
   "Anh sẽ tìm ra mà, em đừng khóc nữa. Mắt sưng hết rồi, anh sót lắm đó. Thôi mà em nín đi, như thế sẽ ảnh hưởng đến đứa bé đó"

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Thanh Trúc, tay không ngừng vuốt lưng trấn an lấy vợ nhỏ. Thanh Trúc vẫn không ngừng khóc, lo lắng đến tột cùng. Cậu chỉ sợ rằng sự việc tồi tệ ấy sẽ đến với cậu bé. Nếu sự việc đó sảy ra làm sao cậu sống nổi.

   "Em...emm...tha...hức..thật...vô...dụng..hức..hức"
  "Ba...bản..thân...em..em..hức...hức..đã quá vô tâm...hức.."
  "Thôi nào, em đừng tự trách bản thân mà. Em đừng khóc nữa, em cứ yên tâm nghĩ ngơi nha. Vợ ngoan, ngủ một chút nhé. Anh sẽ tìm con về cho em mà"

Những lời an ủi, trấn an được thốt ra. Thanh Trúc cũng đã bình tĩnh hơn chút, ngoan ngoãn nằm xuống nghĩ ngơi. Lục Minh an tâm xoay người định rời đi. Một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay hắn.

   "Anh...anh..hứa với em đi,là sẽ tìm ra thằng bé nhé"
    "Anh hứa, em cứ an tâm mà nghĩ ngơi nha"

Bàn tay ấm áp ấy buông cánh tay hắn ra, hắn nhẹ nhàng xoa đầu Thanh Trúc. Đắp chăn kĩ càng cho cậu rồi xoay người rời đi. Cả căn phòng trở nên im lặng, có thể lắng nghe được cả tiếng tim đập nhanh vì quá lo lắng của Thanh Trúc.

Sau hơn hai tiếng tìm kiếm, đã có chút manh mối.

  "Lục thiếu gia, Thanh Tịnh có thể đã bị bắt cóc ạ"
   "Là ai?"
  "Theo như camera gần đó cho thấy, hai ngày trước sau khi từ bệnh viện rời khỏi. Cậu ấy đã đi dạo gần quanh hồ xxx, có một gã to lớn. Đã chuốc thuốc cậu ấy. Và hắn đã đến núi xxx khá xa thành phố a"
   "Được, mau đến đó. Tôi không muốn vợ tôi phải khóc"

U Linh có chút bất ngờ nhưng cũng không kém phần ngưỡng mộ "vợ" của Lục thiếu gia. Có một người chồng, thương yêu mình như vậy thì còn gì bằng chứ.

Trong một chiếc xe hạng sang, hôm nay có chút ngột ngạt, tâm trạng mọi người vẫn có chút căng thẳng Lục Minh cũng thế. Trong cuộc đời hắn võ thuật đều đã học qua nhưng chưa bao giờ dùng đến. Hắn đã chuẩn bị sẫng sàng tinh thần đối diện với nguy hiểm trước mắt.

Vì là nơi khá xa với thành phố, với tốc độ bình thường 3 tiếng mới đến nhưng đó là trường hợp khác. Đối với tình thế cấp bách như bây giờ 1 tiếng đã đến rồi. Đối với người khác tốc độ này đã quá khủng khiếp rồi, nhưng hắn thì không. "Quá chậm chạp rồi đi, có thể nhanh một chút không"

Song Tính - Có Ý Đồ Bất Chính Với BaBa Của Bạn ThânWhere stories live. Discover now