Chương 6-10

26 1 0
                                    


6.
Sau giờ học, tôi cắn răng chạy một mạch đến phòng truyền thông, vì trời đã tối và không có ai trong tòa nhà mỹ thuật nên nó hoang vắng và thật rùng rợn.

Tôi cố gắng chạy thật nhanh, khi đến nơi, tôi đẩy cánh cửa khép hờ ra, thoáng nhìn thấy Tạ Diên đang ở giữa phòng học.

Hôm nay anh vẫn mặc một chiếc áo phông đen đơn giản, lưng tùy ý dựa vào ghế, chân đặt trên bàn, cảm giác rất thoải mái.

"Tạ Diên?" Sau khi tôi ngập ngừng mở miệng, tôi nghe thấy giọng mình run run.

Tôi thấy đôi bàn tay đan khéo léo đó đặt trên lưng ghế, gõ đi gõ lại, và dừng lại sau khi tôi nói:

"Làm sao vậy?" Tạ Diễn nhíu mày, đứng dậy đi về phía tôi.

Tôi lặng lẽ lắc đầu,

Thực ra là vì vừa rồi dọc đường không có ai, bên ngoài trời tối nên tôi có chút sợ hãi.

Anh ấy nhìn chằm chằm vào mặt tôi một cách cẩn thận, rồi dường như anh ấy chợt nhận ra điều gì đó, nhẹ nhàng nói:

"Xin lỗi, tôi quên mất là cậu sợ bóng tối."

"Và cậu nghĩ thế nào về ngày đó?"

Anh nói xong liền mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, gò má hơi ửng hồng.

Trong phòng học không mở đèn, lúc này chỉ có ánh trăng nhàn nhạt từ cửa sổ chiếu vào, rơi vào trên người Tạ Diên, làm cho làn da cậu ấy có vẻ tái nhợt, cổ áo hơi hơi mở ra, thấp thoáng lộ ra xương quai xanh. Như cố quyến rũ tôi.

"Hả?" Tạ Diễn thấy tôi không có phản ứng, liền lặp lại lần nữa.

Tôi gật đầu như vừa tỉnh mộng, nói bằng giọng không rõ, "Được."

Tôi không nhìn biểu cảm của Tạ Diên mà bối rối nhìn đi chỗ khác.

Sau đó, tôi cảm thấy có một đôi tay đang giữ lấy mặt tôi, tôi ngẩng đầu lên và đụng phải một đôi mắt sáng ngời,

"Bùi Nhiên, cậu nói rồi thì phải giữ lấy lời."

Anh ấy rõ ràng đang hỏi tôi, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt anh ấy khiến tôi không thể từ chối.

Tôi gật đầu.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh, tôi vội vàng kéo Tạ Diên ngồi xuống, nhưng bởi vì động tác quá nhanh, đầu của tôi trực tiếp đập xuống bàn,

Tôi che đầu và cúi người về phía trước theo phản xạ, nhưng Tạ Diên đột nhiên đến gần.

Tôi cảm thấy như môi mình chạm vào thứ gì đó.
Hình như đó là đôi môi của Tạ Diên.

7.

Tôi thực sự đã hôn Tạ Diên!

Sau khi phản ứng kịp, tôi vừa định đẩy ra, lại bị đối phương đẩy vào trong ngực, Tạ Diên giữ lấy eo tôi, lại cúi người xuống, cúi đầu ngậm lấy môi tôi.

Tiếng bước chân bên ngoài cách ngày càng gần, tôi càng căng thẳng hơn,

Trong không gian chật hẹp, môi và răng chạm vào nhau, cảm nhận rõ ràng môi dưới của bị kìm kẹp tôi liền cắn nhẹ, rồi buông ra...

[Zhihu] Bạch nguyệt quang của tôiWhere stories live. Discover now