oneshot

265 18 2
                                    

Not that only, but the co-existence,
Or say that the end precedes the beginning,
And the end and the beginning were always there
Before the beginning and after the end.
And all is always now.
(T.S.Eliot)

i.

Đứng một mình giữa căn phòng anh nghĩ đã từng là phòng riêng của cậu, Satoru tưởng tượng cảnh cậu, từ khi còn là một đứa trẻ vài ba tuổi, hoặc chí ít là đã đủ lớn để được dùng phòng riêng, cho đến khi cậu đã lên mười lăm tuổi - cậu nhóc ấy ngày nào cũng đi đi về về, gói gọn cuộc sống đơn điệu của mình bên trong căn phòng này. Cậu chưa từng dùng những từ như đơn điệu hay nhàm chán để nói về cuộc sống trước kia của mình, thực chất, cậu chẳng mấy khi kể về nó trước mặt bất cứ ai ngoại trừ những điều cậu đã nói vào hôm nhập học, nhưng anh nghĩ rằng nếu không phải là như thế thì có lẽ cậu đã không từ bỏ cuộc sống vốn có của mình một cách dễ dàng như vậy, trừ khi chẳng còn gì thuộc về nó là đủ để níu kéo cậu ở lại và sống như một người bình thường nữa. Trong tưởng tượng của anh về chủ nhân của căn phòng này, giờ đây phủ đầy bụi và không có bất cứ dấu vết gì minh chứng cho sự tồn tại con người, cậu của những năm về trước không hề xuất hiện, thay vào đó, anh chỉ loáng thoáng hình dung ra viễn cảnh một cậu thiếu niên mười lăm tuổi bước vào, xem xét và thu xếp một vài thứ đồ đạc đơn giản rồi cứ thế rời đi, chẳng mảy may lưu luyến điều gì.

Căn phòng của Yuuji trong căn nhà cậu bỏ lại ở Sendai dường như không thay đổi gì so với lần cuối cậu trở về, và rời khỏi vào ba năm trước.

Căn phòng vẫn có vẻ ngăn nắp nhưng là ngăn nắp theo kiểu gia chủ đã để nguyên và không đụng gì đến trong một khoảng thời gian dài, đồ đạc đều được sắp xếp gọn gàng, nằm ở đúng chỗ của mình. Một chiếc giường, bàn học, giá sách, tất cả nằm im lìm trong ánh nắng buổi sáng sớm, thứ ánh sáng mà qua đó anh có thể nhìn rõ những hạt bụi li ti trong không khí. Sàn nhà cũng được phủ kín bởi một lớp bụi dày, in rõ dấu giày của Satoru khi anh bước đi xung quanh.

Lớp sơn tường đã phai màu hẳn đi, trên đó còn lại dấu vết của một thứ gì đó được dán lên rồi gỡ xuống rất nhanh - vết băng dính không quá rõ mà chỉ hơi mờ mờ, đến độ sẽ khó nhìn ra nếu anh không biết có thứ gì đã từng ở đó hay không: Satoru ngay lập tức nhớ lại căn phòng kí túc xá của Yuuji và nhận ra thứ cậu đã dán lên rồi tháo xuống là gì. Tấm áp phích ấy đã từng ở đây, trong căn phòng này. Cũng như Yuuji, và tất cả những thứ đồ đạc quanh anh lúc này. Hình như đó là bằng chứng cho một cuộc sống bình thường đã mau chóng bị lãng quên, nhưng không ai bận tâm và chúng vẫn được duy trì tại đấy: một dấu vết không đáng kể trên chiếc tường của một căn nhà cũ, và đối diện nó là một giá sách chất đầy tạp chí truyện tranh, những ấn bản của ba năm trước và từ đó đổ về trước.

Những cuốn tạp chí truyện tranh mang lại đúng cảm giác đây là phòng của một cậu học sinh trung học, và giờ anh lại có thể thấy, dù lờ mờ, dáng hình cậu nhóc ấy mở cửa bước vào, nằm trên giường xem truyện tranh giết thời gian hay ngồi vào bàn học để làm bài tập. Đọc xong cậu lại cất chúng lên giá, gáy quay ra, và những số tiếp theo được mua và xếp lần lượt vào đó, cho đến khi giá sách đã chật cứng, cậu phải xếp chồng chúng lên hàng trên. Những cái gáy của những chồng tạp chí ấy giờ đang nhìn thẳng vào anh, màu đã phai hẳn đi và cũng toàn bụi là bụi. Ý nghĩ tất cả sẽ đổ sụp xuống nếu như mình có ý định lấy đại cuốn tạp chí nào ra xem đã ngăn cản anh khỏi việc làm thế, thay vào đó, anh lại chuyển xuống xem xét những chiếc hộp các tông được xếp ngay ngắn ở ngăn dưới cùng.

GoYuu 「AT THE STILL POINT OF THE TURNING WORLD」Where stories live. Discover now