Chap 13

148 11 0
                                    


Rốt cuộc Ngu Thư Hân cũng lấy hai củ khoai lang đen bóng ra, cô duỗi tay nhặt nó lên, nhưng không có cách nào cầm bằng tay được. Cô bèn đi chọn củ khoai khác, chờ đến khi độ ấm của củ khoai vừa phải thì rốt cuộc cô cũng có thể cầm khoai đưa đến trước mặt Vương Hạc Đệ.

Vương Hạc Đệ ngơ ngác nhìn củ khoai lang, Ngu Thư Hân thấy bộ dạng khờ khạo của anh thì đột nhiên phụt cười, nở nụ cười sáng lạn với Ân Diệp nói: "Đồ ngốc, cho huynh đấy, cầm đi."

Cả người Vương Hạc Đệ trực tiếp ngây ngốc tại chỗ, vẫn duy trì động tác muốn duỗi tay ra cầm khoai, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ngu Thư Hân. Đầu óc anh lúc này chỉ cảm thấy như có pháo hoa nở rộ. Ngũ quan cô rực rỡ, diễm lệ lại tươi sáng, làm cả người anh giống như bị điện giật.

"Cắt, Đệ Đệ, có phải cậu quên lời không?" Vốn ban đầu Tào Vĩnh Lượng còn cảm thấy Vương Hạc Đệ ngây người trong nháy mắt như vậy là rất tốt, nhưng ngây cũng quá lâu rồi.

Vương Hạc Đệ bình tĩnh ngồi trên mặt đất, sau đó quay đầu nhìn về phía Tào Vĩnh Lượng hỏi: "Quên rồi, khó nhớ quá. Lời là gì nhỉ?"

Tào Vĩnh Lượng: "..... 'Cảm ơn'".

Vương Hạc Đệ: "....."

Ngu Thư Hân: "....."

Hiện trường lại trầm mặc, Tào Vĩnh Lượng lên tiếng an ủi: "Không sao không sao, làm lại, làm lại."

Vương Hạc Đệ thầm cảnh cáo chính mình, hôm qua làm cô ấy xuống nước chẳng lẽ mày quên mất rồi sao? Không thể tái phạm.

"Action."

Ngu Thư Hân đưa khoai lang nướng cho Vương Hạc Đệ: "Đồ ngốc, cho huynh đấy, cầm đi."

Vương Hạc Đệ vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó duỗi tay ra cầm khoai lang, nói câu: "Cảm ơn."

Anh ngồi bên cạnh bóc vỏ, củ khoai lộ ra phần màu vàng bên trong, khoai lang nướng rất mềm, ăn vào còn có mùi thơm ngọt.

Ngu Thư Hân nhặt củ khoai còn lại trên mặt đất lên, sau đó cũng bóc vỏ cắn một miếng, lập tức bày ra vẻ mặt hạnh phúc: "Ăn ngon quá."

Vương Hạc Đệ không tự chủ liền bị hấp dẫn, anh quay đầu nhìn về phía Ngu Thư Hân, thấy vẻ mặt híp mắt hưởng thụ của cô, trên mặt anh chậm rãi lộ ra tia cười. Lúc này anh chính là Vương Hạc Đệ, không phải Ân Diệp.

Nhưng trạng thái này vừa hay cũng đúng với phản ứng nên có của Ân Diệp, bởi vậy Tào Vĩnh Lượng không hô cắt.

Ngu Thư Hân ăn khoai xong thì phủi tay, nói với Vương Hạc Đệ: "Ân Diệp ca ca, huynh vừa tới môn phái của bọn muội, rất nhiều chuyện chắc chắn còn chưa biết. Nhưng mà không sao, nếu có gì huynh không hiểu, đều có thể hỏi muội."

Vương Hạc Đệ gật đầu, Ngu Thư Hân liền nở nụ cười.

"Cắt." Tào Vĩnh Lượng hô: "Được rồi, được rồi, qua."

Lại Bác Vũ đứng bên ngoài vỗ tay, đồng thời không quên hét lớn: "Qua, qua rồi, Đệ Đệ cậu tuyệt lắm, cậu giỏi nhất."

"Cậu giỏi nhất ~"

"Giỏi nhất ~"

"Nhất..."

[Đệ Hân Dẫn Lực] - Hóa ra tôi mới là mối tình đầu của ảnh đếWhere stories live. Discover now