Hai

611 69 7
                                    


Ánh nắng ban mai ửng hồng chiếu khắp trần gian, nắng ấm áp hiền hòa gõ cửa từng nhà, rải sắc vàng tươi xuống từng cành cây ngọn cỏ.

Naravit khẽ nheo mắt tỉnh dậy, đã ba tháng kể từ ngày mẹ mất, vậy mà mồ côi đã ba tháng rồi đấy. Mỗi ngày thức dậy là một ngày đau đớn, giờ lại càng đau hơn khi bố đã có thêm một gia đình mới đúng nghĩa, bỏ xó cậu một góc dù trước đây chẳng yêu thương gì nhiều. Nếu đã không thương, vậy thì còn chứa chấp cậu trong căn nhà này làm gì? Nếu đã không muốn quan tâm đến, vậy thì còn để cậu sống làm gì chứ? Dày vò cuộc đời nhau như vậy chưa đủ sao? Hay vẫn còn ghét mẹ cậu nên đem cậu ra thay bà mà hành hạ? Naravit hoàn toàn không thể đoán được bố đang nghĩ gì.

Không khí buổi sớm đột ngột trùng xuống vì sự tiêu cực dâng trào, Naravit luẩn quẩn trong đau khổ nên chẳng hề nhận ra đêm qua là một đêm ngon giấc chẳng bị giật mình giữa đêm hay gặp ác mộng phải chăng là vì nhóc con Phuwin ngủ cùng mà tan biến?

Cửa phòng cậu phát ra tiếng gõ không lâu là tiếng cái mở cửa, Phuwin ló đầu tròn vào khẽ gọi

" Anh dậy rồi ạ? Anh đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng với bố mẹ anh nhé! "

" Cút đi, đó không phải là bố mẹ của tao! "

Luồng tiêu cực ghìm chặt lấy tâm trí đứa trẻ 7 tuổi, cơn giận bỗng nhiên bộc phát mạnh mẽ, khuôn miệng không kiềm được mà buông lời khó nghe. Phuwin vẫn bám trụ ở cửa, kiên trì phát sợ.

" Nhưng mẹ đã mất công nấu đồ ăn ngon thật ngon mà ạ "

Tức mình, Naravit cầm gối ném về phía Phuwin đứng, không may gối mềm đập trúng mặt em.

" Đi ra khỏi phòng! Mẹ mày nấu thì mày khen ngon là đúng rồi, nhưng đó không phải mẹ tao, nên có ngon tao cũng không ăn. "

" Nhưng rõ ràng là hôm qua anh có ăn mà... "

" Nhiều chuyện quá! Cút xuống nhà! "

Naravit đẩy em ra tận cầu thang, rồi quay trở lại đóng sập cửa phòng lại. Cậu muốn ăn sáng chứ, có bị điên đâu mà hành hạ bản thân?Nhưng nếu giờ đi xuống, cậu sẽ lại nhìn thấy cảnh tượng một nhà ba người hạnh phúc, sự xuất hiện của cậu lại bị phớt lờ như không khí ngay thôi..

Chẳng là cái thá gì trong mắt mọi người cả. Phuwin nói là thích cậu, chắc gì đã thích? Chỉ muốn chọc tức cậu, để bố mắng, đánh cậu mà thôi. Mà nếu thích thật, chắc gì đã thích mãi mãi? Ngoài cậu ra, Phuwin sẽ gặp những người mới, và lúc đó Naravit một lần nữa bị vứt lại phía sau.

Phía sau ngập tràn bóng tối.

Nhiều đêm liền, Naravit chỉ biết khóc, cậu chắp tay ngửa mặt lên trời, không ngừng cầu xin ơn trên trả mẹ lại cho cậu. Dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, vẫn cần được thương yêu vỗ về của gia đình. Cậu nhớ mẹ nhiều lắm, cần mỗi mình mẹ mà thôi, đứa nhỏ ước mẹ còn sống, để đêm về mẹ sẽ ôm vào lòng, kể chuyện cho cậu nghe. Bữa cơm không có bố cũng được, hai mẹ con cậu vẫn đủ đầm ấm.

Cậu giận mẹ, nhưng cũng thương mẹ.

Giận mẹ vì mẹ vì tình yêu bỏ quên cậu ở lại. Mẹ giải thoát cho mẹ, mẹ muốn con được sống, được thở, được lắng nghe âm thanh của cuộc đời. Nhưng mẹ ơi, con đâu cần? Con chẳng thể sống cùng một người vốn chẳng xem con là con đâu mẹ ơi.

PondPhuwin 𐙚 PanaceaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ