Chương 1

1K 50 0
                                    

Vì hôm qua thức khuya cày hết mấy tập cuối Nghệ thuật săn quỷ và nấu mì 1 nên sáng hôm nay, tôi đã đi trễ tận 15 phút. Vừa đến cửa lớp, tôi thấy cái Quyên cũng đang hối hả chạy lên cầu thang liền đứng đợi nó vào cùng. Thực chất là do tôi cảm thẩy có đồng bọn sẽ giúp xoa dịu đi sự hồi hộp lúc bấy giờ. Nhưng đó cũng chỉ là cách tôi tự trấn an bản thân mình. Cô chủ nhiệm đã gọi hai chúng tôi lên văn phòng sau tiết một để chỉnh đốn lại.

"Từ đầu năm đến giờ, sao hôm nào mày cũng đi muộn vậy Châu? " Quyên hỏi,

"Hy sinh vì sự nghiệp đu phim thôi mày! " Tôi vẫn còn đang buồn ngủ. " Nhưng mà tao hỏi này, dạo gần đây mày thấy Chu Chiến có gì đó lạ không? "

"Lớp trưởng á? Tao thấy nó vẫn bình thường. Vẫn học giỏi, vẫn đẹp trai."

"Không, tao để ý nó chẳng đi chơi bóng với tụi con trai, sau giờ cứ lén lút làm cái gì đấy mãi không thấy ra lấy xe. Hôm qua, xe nó để cạnh xe tao, tao phải nhấc mãi mới kéo được cái xe của tao ra ngoài." Chu Chiến là cậu bạn ngồi trên tôi, được mệnh danh là lớp trưởng quốc dân vì sự học giỏi và độ đẹp trai chói mắt của nó. Tôi với Chu Chiến biết nhau từ lúc học lớp 1, chưa năm nào là nó không làm lớp trưởng. Tuy quen nhau từ lâu, Chu Đình Chiến thực sự là một nhân vật tôi mãi mãi không thể chạm tới, đơn giản là vì áp lực khoảng cách trên tờ giấy xếp hạng học tập khiến đứa có năng lực khá như tôi và cậu bạn học bá lạnh lùng không có một chủ đề chung gì để nói chuyện ngoài những câu hỏi Toán học khô khan.

"Đúng nha! Mày nhắc tao mới nhớ. Bình thường, tao cứ cất sách xong là nó lại đi ngang qua người tao nhanh như một cơn gió. Có khi nó ra về sớm nhất trường cũng nên." Quyên là đứa ngồi cuối lớp cách tôi một dãy, chúng tôi hay nói chuyện vì lúc nào đi muộn cũng có nhau. " Hay lớp trưởng yêu rồi? "

"Hả?" Tôi giật mình với lí do này. Nhưng càng nghĩ, càng thấy nó cũng hợp lý. Những biểu hiện như vậy, tôi đã bắt gặp đâu đó trong kho phim thanh xuân vườn trường tôi từng xem. Nam chính nhút nhát, vì yêu thầm nữ chính mà lặng lẽ gửi thư quan tâm,...

"Mày thấy hợp lí đúng không? Linh cảm của tao chuẩn lắm. Tuần trước, thấy cái Nguyệt khóc trong lớp, tao đoán nó sắp chia tay người yêu. Y rằng hôm sau để trạng thái độc thân trên profile."

"Cái đấy mọi người đều biết mà mày!" Chuyện cái Nguyệt với người yêu chia tay xong quay lại cả chục lần, cả lớp cũng đã quá quen với việc hôm trước đang có tâm trạng màu hồng, hôm sau đã âm u mây mưa, hôm sau nữa lại nắng ấm chan hoà của nó rồi. Thế là sự nghi ngờ về vụ việc bất khả thi đó tôi quên luôn, dù sao Chu Chiến mãi mãi là hình tượng học bá, trong sáng như tờ giấy trắng, hoàn hảo theo cảm nhận của tôi.

*

Sau 5 tiết dài như mấy ngày trôi qua, tôi uể oải ra nhà xe để chuẩn bị về nhà ăn bữa cơm gia đình thân mật. Đứng từ xa, tôi thấy đám bạn thân đang nói chuyện rất rôm rả, mấy nhỏ này chắc đã hóng được tin tức gì đó thú vị lắm.

" Vụ gì vui vậy chúng mày? Tối đi ăn buffet chay đi. Tao mơi tìm được quán này gần rạp A."

Hạnh Linh thấy tôi đến, liền ra hiệu cho cả hội im lặng. Tôi lấy làm lạ, nhưng cũng không để ý lắm vì có người gọi zalo đến. Mẹ giục tôi nhanh về nhà. Nghe điện xong, tôi quên luôn chuyện rủ chúng nó đi ăn mà chẳng đứa nào thèm đáp lại.

DƯA HẤU ƯỚP LẠNHWhere stories live. Discover now