C7

16 0 0
                                    

Thầy bói xà lơ
Dịch: ổ xà lơ

———

Thẩm Quốc Phúc tạm biệt viện trưởng, sau đó quay đầu lại liếc mắt nhìn hai cha con tôi.

"Cô là trợ lý hành chính trong công ty, cô Dư Miêu Miêu phải không?"

"Là Dư Hiểu Miểu."

"À, cô Dư Hiểu Miểu, tôi có nhớ cô. Cô đến đây làm gì?"

Bị hỏi, tôi chỉ biết nghẹn họng. Chẳng lẽ lại bảo mình đến đây bắt ma?

Tôi căng thẳng gãi tay.

"Người anh em này, tôi thấy ấn đường ông biến thành màu đen, có điềm đại hung. Không phải 998, cũng không cần 198, mà chỉ cần 168 tệ thì bây giờ tôi sẽ vẽ cho ông một lá bùa, nhất định có thể hóa giải kiếp nạn này cho ông." Cha tôi tiến lên một bước phá vỡ bầu không khí xấu hổ.

"Cha, ông ấy... Là chủ tịch công ty con đó." Tôi khẽ nói.

"Rốt cuộc hai người đến làm gì? Vì sao lại lén la lén lút trước phòng bệnh con trai tôi?" Vẻ mặt Thẩm Quốc Phúc tràn ngập cảnh giác, trông có vẻ chẳng vui vẻ gì.

Con trai?!

Không phải ông ấy bảo là ông ấy còn độc thân chưa kết hôn à?

Chẳng lẽ là...

Có con trước hôn nhân.

Trời ạ.

Hình như tôi lại phát hiện thêm một bí mật mình không nên biết rồi.

"Cha, để họ vào đi."

Ngay lúc ba bọn tôi mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau trước cửa phòng thì đằng sau cánh cửa bỗng truyền đến một giọng nam hơi yếu ớt.

Tôi nháy mắt ra hiệu với cha mình.

Ông giơ la bàn và gương đồng lên.

Tôi mở cửa ra, nhìn thấy một chàng trai nằm trên giường bệnh trắng xóa.

Ngũ quan chàng trai lạnh lùng nghiêm nghị, sắc mặt tái nhợt.

Tôi lặng lẽ quan sát, quả thật là có vài phần trông giống Thẩm Quốc Phúc thật, chắc chắn là con trai ruột rồi.

Ánh ban mai xuyên qua ô cửa sổ phản chiếu lên gương mặt anh, tạo thành một vầng hào quang dịu dàng.

Gương mặt chàng trai sắc sảo, ánh nặng khẽ hắt lên đường mũi thanh tú tạo nên một vẻ đẹp siêu thực.
Nói thô ra một chút thì là chàng trai này đẹp vãi chưởng ấy.

Tôi nhìn đến nổi thất thần trong giây lát.

Lúc này chàng trai cũng đang nhìn tôi.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, đôi con ngươi u ám của anh bỗng hiện lên vẻ vui mừng. Dưới cái nhìn thẳng thắn của tôi, gương mặt tái nhợt của anh bỗng ửng lên một màu đỏ.

Tôi bước lại, giơ tay sờ lên trán anh.
"Chủ tịch, hình như con trai ngài phát sốt nè."

"Khụ khụ." Chàng trai nằm trên giường ho khan hai tiếng, né tránh bàn tay tôi.

Anh nhìn lướt qua dụng cụ hành nghề trên tay cha tôi.
Sau đó lại quay đầu quan sát tôi, cuối cùng nói: "Cô Dư, cô lại đây một lát đi."

Gọi tôi đấy à?

Tôi thấp thỏm tiến lại gần.

"Chủ thớt, hình như tôi bị ma nữ ám rồi, nên làm gì đây?" Giọng nói anh yếu ớt, hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai khiến cả cổ tôi lan ra một màu đỏ ửng.
Một dấu chấm hỏi to đừng hiện lên trên đầu tôi.

Ừm?

Hả?

Tôi nhìn Thẩm Quốc Phúc rồi lại nhìn anh.

"Anh, anh, anh? Tôi, tôi, tôi? Ông, ông, ông ấy?"

"Ừ, là tôi đây. Vừa rồi tôi nghe thấy lúc ở ngoài cửa cô gọi cha tôi là Phiêu..."

"Ưm!"

Tôi lại tiến thêm một bước che miệng anh lại, ra hiệu anh đừng nói nữa.

"Hai đứa quen nhau à?" Hai người cha cùng đồng thanh tra hỏi.

"Dạ quen, đương nhiên là quen. Làm cùng một công ty thì sao không quen cho được?" Chàng trai nằm trên giường bệnh mỉm cười để lộ hàm răng trắng sáng.

Lúc này tôi mới nhìn thật kỹ gương mặt kia.

Hình như có hơi quen mắt, nhưng tôi lại không nhớ ra nổi.

Chàng trai như nhìn ra sự nghi hoặc của tôi.

"Thẩm Dư Chu. Cô Dư chắc là không có ấn tượng gì về tôi đâu, dù sao cô cũng là người bận rộn mà. Sáng đi làm, tối về còn phải..." Anh nở một nụ cười xấu xa.

Thẩm Dư Chu.

Hình như tôi có biết cái tên này.

Đó là tên của một chàng trai luôn là chủ đề trong mọi cuộc thảo luận.

Chàng trai đẹp trai, tài giỏi, khiến vô số nữ đồng nghiệp chết mê chết mệt – Thẩm Dư Chu.

Nhưng từ trước tới nay tôi vốn đâu hứng thú việc hóng hớt trong công ty, đầu tôi ngoài tiền ra thì chỉ có kiếm tiền thôi.

Ngày nào cũng loay hoay với công việc, vừa tan tầm là mất hút ngay.

Hơn nữa cả công ty phải có đến mấy trăm người.
Có một người mà tôi không quen cũng chẳng phải chuyện lạ.

Vậy ra Thẩm Dư Chu mới là Phiêu Bạt Thiên Hà à?
Thế trước giờ tôi đã hiểu lầm ư?

"Cô Du có chuyện gì trong công việc cần tìm Dư Chu à?"

Thẩm Quốc Phúc cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
"Cha, là con mời cô Dư đến. Cha quên rồi sao? Lần trước con từng bảo có một thầy bói cao tay phán con bị ma nữ ám đấy." Thẩm Dư Chu giải vây cho tôi, "Cha, không có chuyện gì đâu, để cô Dư xem giùm con là được."

Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, cha tôi cũng không rảnh rỗi.

Ông vẫn cầm gương đồng tìm tòi xung quanh phòng.

"Cha có phát hiện gì không?"

"Kỳ lạ, đúng là kỳ lạ." Cha tôi xoay chiếc la bàn, "Cha đã lần theo mùi của con ma nữ đó, nhưng lại không phát hiện gì trong căn phòng này hết." Ông đốt một lá bùa, để tàn tro bay trong phòng, sau đó bày ra gương mặt khó xử, "Có khả năng đó không phải ma nữ, mà càng giống quỷ nhỏ do người khác cố tình nuôi nấng hơn."

Quỷ nhỏ...

"Chủ tịch Thẩm, ông nghĩ kỹ lại xem dạo này mình có đắc tội ai không?"

Thẩm Quốc Phúc nhìn cha tôi, sau đó nghĩ ngợi một lúc.

"Ngoại trừ cách tìm một cô vợ thì còn có cách hóa giải khác ư?" Thẩm Dư Chu ở bên cạnh khẽ hỏi.

"Vợ gì cơ?" Hai người cha lại đồng thanh hỏi.

"Không có gì, không có gì. Là con học nghề không tinh nên phán bừa thôi." Tôi vội xua tay, sau đó nháy mắt ra hiệu với Thẩm Dư Chu.

Ngầm bảo anh đừng có nói bậy nữa, nếu không tôi chém anh ngay lập tức đấy!

Thầy Bói Xà LơWhere stories live. Discover now