Chương 26

22 6 0
                                    

Tô Hàng cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, cánh tay cậu nổi đầy cả da gà. Cậu muốn nhích ra sau nhưng lại không cử động được. Tô Hàng nhìn Tô Kiều, tựa như đang nhìn một người xa lạ. Cậu cố gắng làm dịu giọng nói của mình xuống, chậm rãi nói: "Tự anh đi xe bus về. Anh đi thử vai mà, Tô Kiều, em quên rồi sao?"

Ánh mắt Tô Kiều có hơi thả lỏng, Tô Hàng nhân cơ hội này nói tiếp: "Anh thử vai thành công rồi, đạo diễn bảo anh cuối tuần gia nhập đoàn phìm. Anh vừa định nói với em."

Yết hầu của Tô Kiều vừa nhúc nhích, Tô Hàng liền trở tay đặt lên bàn tay đang đè trên vai mình, tay Tô Kiều run lên, Tô Hàng do dự một lát rồi bao lấy tay nó.

"Tô Kiều, Tô Kiều, không sao, em đừng sợ. Anh đâu có không về nhà đâu." Tô Kiều có hơi hoảng hốt, nó mặc cho Tô Hàng kéo mình ngồi xuống bên cạnh. Ánh mắt của nó không còn sắc bén như lúc trước nữa mà bắt đầu trở nên dại ra. Trái tim Tô Hàng run lên, cảm thấy Tô Kiều càng lúc càng không đúng.

Tô Hàng đứng dậy lấy nước ấm nhét vào trong tay nó, Tô Kiều tùy tiện uống vài hớp, trời lạnh như vậy thế mà nó lại đổ mồ hôi.

"Thử vai thành không?" Tô Kiều uống hai ngụm nước xong, cảm xúc thoáng bình phục lại một chút. Tô Hàng không ngừng gật đầu, cậu khẽ vỗ lên mu bàn tay Tô Kiều: "Tuy chỉ là một vai phụ nhỏ, nhưng có vài lời thoại. Vẫn nên cảm ơn Cố đại ca, không có anh ấy thì anh cũng không có cơ hội này."

Cái tên Cố Uân Phong dường như là cấm kỵ của Tô Kiều, cậu vừa nói ra sắc mặt của Tô Kiều lập tức thay đổi. Bàn tay đang cầm ly nước cũng khựng lại. Sự nóng giận và nôn nóng trong lòng ngực như biến thành ngàn vạn con kiến bò lên người Tô Kiều, tiến vào trong xương cốt của nó, khiến nó phát điên.

"Anh đi nấu cơm, đợi một lát là ăn cơm được rồi." Tô Hàng đứng dậy đi vào phòng bếp, Tô Kiều ngửa đầu uống sạch nước trong ly. Nó lại bắt đầu run, ly nước như sắp bị bóp nát. Tô Hàng đứng trước kệ bếp thái rau, mắt cậu nhìn chằm chằm vào chỗ rau trên thớt gỗ, ánh mắt bắt đầu sững sờ. Cậu đã cảm thấy Tô Kiều có hơi "giả tạo", nhưng đó cũng chỉ đơn giản ở việc hơi ồn ào chút thôi, thế nhưng gần đây Tô Hàng cảm thấy "bệnh" của Tô Kiều càng ngày càng nặng, vừa rồi khi Tô Kiều đè vai cậu lại, ánh mắt kia thật sự làm anh không rét mà run.

Nghĩ một hồi, cậu dùng dao không cẩn thận, không ngờ lại cắt vào ngón tay. Tô Hàng "A" một tiếng, nhanh chóng ngậm tay vào miệng. Không biết Tô Kiều đã đứng bên cạnh nhìn cậu từ khi nào. Tô Hàng quay đầu lại, cảm giác sợ hãi kia lại trào lên. Tô Hàng thầm mong là do mình suy nghĩ mình.

Rất nhanh đã đến cuối tuần, hôm đó Tô Hàng đi vào đoàn phim, nhân viên công tác để cậu ký hợp đồng. Đạo diễn Trần cũng đưa kịch bản cho cậu, bảo cậu nhất định phải xem kịch bản, Tô Hàng nhận lấy, trong lòng có hơi kích động. Nhưng ngoài mặt cậu không dao động quá nhiều, chỉ là âm thanh có hơi lên xuống, khiến đạo diễn Trần lần nữa khẳng định đứa trẻ này có thể làm nên tên tuổi.

Tô Hàng về nhà dọn theo một ít quần áo đơn giản để tắm rửa và nhu yếu phẩm, nhưng vẫn chưa đầy túi. Lần này cậu vào đoàn không đến nửa tháng. Bởi vì quay phim hầu hết đều nhảy cảnh, thế nên đạo diễn Trinh hy vọng nếu Tô Hàng có thời gian rảnh, cậu có thể đứng bên cạnh để học tập mọi người nhiều hơn. Tô Hàng đương nhiên cầu còn không được.

[ĐM/EDIT] Trên Có Thiên ĐườngWhere stories live. Discover now